LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 195

“Cô không biết cháu đang xin lỗi cô vì điều gì,” giọng dì nghe gay gắt,

“nhưng cô sẽ tìm hiểu cho ra. Rebecca, vào nhà thôi!”

Dì giữ cánh cửa hé mở, và Rebecca lủi thủi đi vào trong khi vẫn liếc mắt

nhìn lại Anton với một nụ cười ái ngại. Thà rằng cô phải đối mặt với sự
thẩm tra của dì Claudia còn hơn là phải trở về một ngôi nhà không một
bóng người vào lúc này.

Cuộc thẩm vấn - tại chiếc bàn trong phòng bếp, thậm chí còn không có

một lời mời dùng trà nào - không diễn ra quá lâu, vì Rebecca đã thú nhận
mọi chuyện xảy ra tối hôm đó: chuyến đi ngụy tạo đến rạp chiếu phim, việc
tham dự bữa tiệc, sự hoảng loạn của Helena và câu chuyện của Anton. Tất
nhiên, đó không phải một lời thú nhận hoàn toàn. Để bảo vệ Aurelia,
Rebecca đã nói với dì Claudia rằng cô em họ nhỏ bé của mình không dính
líu gì đến màn kịch này. Và cô cũng không hề đề cập đến việc chính cô
cũng có thể nhìn thấy hồn ma đó. Trước hết cô cần tìm hiểu xem dì Claudia
đã biết được những gì.

“Vậy lời nguyền mà Anton đã nhắc đến là gì thế ạ?” Rebecca hỏi. Dì

Claudia ngồi xuống với vẻ trầm ngâm, tay vuốt ve bộ bài ta-rô của mình
mà không hề nhìn vào mắt Rebecca. “Dì có biết bất cứ điều gì về chuyện
này không?”

“Không.” Dì Claudia đáp, nhưng câu trả lời bật ra quá nhanh, và

Rebecca có thể nói rằng đó không phải là sự thật.

“Cháu không tin.” Cô nói. Dì Claudia vẫn tiếp tục mân mê bộ bài trong

tay. “Anton nói rằng một số gia đình ở quanh đây có biết về câu chuyện
này. Cậu ấy còn nói nó đã được lưu truyền suốt một trăm năm nay rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.