LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 199

“Rebecca!” Dì vừa khẽ gọi vừa mở cửa ra, những lọn tóc quăn màu xám

thập thò trong chiếc khăn trùm đầu mà dì vẫn quàng khi ở Khu phố Pháp.
“Bố con gọi điện.”

“Bố cháu đang giữ máy ạ?” Rebecca ngồi bật dậy, dụi mắt ngái ngủ và

tung chăn ra. Sao bố lại không gọi vào máy di động cho mình hoặc gửi tin
nhắn như mọi khi nhỉ?

“Ồ, bố con đã gác máy rồi, bé yêu ạ.” Dì Claudia nói rồi vươn người về

trước để chỉnh lại con búp bê bằng rơm treo trên tường cho ngay ngắn.
Rebecca thậm chí đã không để ý nó đã được đặt trở lại đó. “Nhưng khẩn
trương lên - con phải dậy thôi và chuẩn bị sẵn sàng. Bố con vừa trở về New
York. Bố muốn con về nhà để đón Giáng sinh.”

“Về nhà ư? Về New York ạ? Có thật không ạ?” Cơn mưa bên ngoài đang

ầm ầm đổ xối xả trong máng dẫn nước. Liệu có phải cô đang nghe nhầm
không nhỉ?

“Đúng rồi - ngay bây giờ! Bố con đã đặt vé cho con vào cuối buổi sáng

ngày hôm nay. Vậy khẩn trương lên và dậy thôi con. Con chỉ cần thu xếp
mấy thứ đồ thôi. Chúng ta sẽ rời nhà trong vòng... ồ, chỉ còn nửa tiếng nữa
thôi sao?”

Rebecca lập tức nhảy ra khỏi giường, tỉnh như sáo và gần như nhảy tưng

tưng khắp phòng. Cô lôi túi đồ cá nhân của mình ra khỏi gầm giường và
túm lấy bất cứ thứ gì có thể nhồi nhét vào trong đó: áo len cổ lọ, quần
jeans, đồ lót, tất.

“Dì đi chuẩn bị cho con một ít trứng và cháo bột ngô nhé.” Dì Claudia

nói rồi đóng cửa lại, còn Rebecca thì thậm chí chả muốn nói với dì nữa - đã
cả trăm lần rồi - rằng cô không ăn cháo bột ngô. Không còn thời gian để
nói gì nữa. Không có cả thời gian để vào nghĩa trang tìm Lisette hay đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.