LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 202

những bang khác đã bay đến đó cứu trợ, và các trường thuộc bậc cơ sở và
đại học ở New Orleans cũng đang làm các hoạt động công ích đấy.”

“Ừm - mình không rõ trường bọn mình thì thế nào nữa.” Rebecca nói.

Có lẽ sau cơn bão đó, các nữ sinh trường Temple Mead đã tình nguyện hỗ
trợ trong việc tiêu rửa từ bên trong các ngôi nhà bị ngập và dọn dẹp các khu
vực đổ nát, nhưng Rebecca tự cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cô
đã không bỏ ra một chút nỗ lực nào để tìm hiểu xem những dự án kiểu này
có còn tiếp tục hay không.

“Chắc sẽ rất vui, phải không?” Ling tháo đôi găng tay dạ quang có lớp

lông mịn của mình ra. “Có khi cậu còn gặp cả Brad Pitt nữa ấy chứ. Thời
gian này anh ấy thường xuyên có mặt ở vùng đó, xây dựng những ngôi nhà
sinh thái hoặc làm gì đấy -trên chương trình Today người ta bảo vậy.”

Rebecca gật đầu và tự hứa với mình sẽ nghĩ về chuyện đó ngay sau khi

cô trở lại New Orleans. Điều này không có nghĩa là cô mong ngóng được
trở lại nơi đấy. Nếu được quyền quyết định, cô sẽ ở lại New York ngay lập
tức, được tụ tập cùng Ling và những người bạn khác giống như cô. Ở New
Orleans, Rebecca biết điều gì sẽ chờ mình lúc này - và viễn cảnh về cả học
kỳ tới ở trường Temple Mead đó như một kẻ bị xã hội ruồng bỏ chẳng hề
thích thú một chút nào.

***

“Bây giờ sẽ không còn quá lâu nữa đâu, con yêu.” Bố Rebecca nói khi

họ ở sân bay. Ông cố mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy vẻ lo âu, trông ông có
vẻ như già hơn; và không rõ vì sao, trông có phần mệt mỏi hơn. “Trước khi
con kịp nhận ra điều đó, thì mùa hè đã tới rồi và con sẽ lại về nhà.”

“Và tiếp đó bố sẽ nói với con rằng điều tồi tệ nhất đã chấm dứt rồi, đúng

không ạ?” Rebecca thở dài, dõi mắt nhìn theo túi xách của mình đang chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.