LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 245

“Rebecca?”

Đó chính là Marianne Sutton, người đang đứng xếp hàng ngay phía sau

cô và đang nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Ồ! Xin lỗi. Có chứ.” Rebecca khẽ nói. “Tôi đã không biết là cậu đang...

nói chuyện với tôi.”

“Trời có vẻ lạnh nhỉ.” Marianne vừa nói vừa khẽ thở hắt ra. “Nhưng chắc

cậu cũng đã quen với thời tiết lạnh rồi, ở New York mà.”

“Ừ.” Rebecca cười xòa. Câu chuyện của họ, một lần nữa, lại có vẻ khách

khí. Đúng ra là câu chuyện rất khách khí. Cũng chỉ như Jessica thường tử tế
hơn khi không có Amy bên cạnh, Marianne có vẻ như thân thiện hơn khi
không phải chịu sự ảnh hưởng của Helena.

“Tôi không quen với bất cứ thứ gì lạnh.” Marianne nói. “Trong tháng

Mười hai đã có một ngày tuyết rơi. Từ hồi tôi còn nhỏ đến giờ, ở đây chỉ có
tuyết rơi đúng ba lần.”

“Tôi nhớ thời tiết đó.” Rebecca vừa nói vừa băn khoăn không biết có nên

nói thêm rằng cô đã bay về New York sau bữa tiệc ở nhà Bowman hay
không. Cô không muốn nói chuyện suông nữa. Đó chỉ toàn là những lời dối
trá, những bí mật và những lời buộc tội nhau. Nói chuyện gẫu với Marianne
về thời tiết, thậm chí chỉ là trong vài phút, cũng khiến cho Rebecca cảm
thấy mình lại là một người bình thường.

Sau buổi học ngày hôm đó, trên đường về nhà, Rebecca đi bộ ngang qua

nghĩa trang, thả lướt những ngón tay mình trên những song sắt xù xì của
cánh cổng nằm trên phố Prytania. Đã bao nhiêu ngày nay rồi, cô không bắt
gặp cái bóng lờ mờ của Lisette. Có thể cô ấy đang nằm đâu đó khuất trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.