LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 254

“Nhưng quả là khó khăn để tìm được một người có cùng chiều cao và số

đo với Helena.” Miss Karen nói tiếp, và Rebecca nhận ra rằng Jessica thấp
hơn và đậm người hơn Helena rất nhiều, cô ta sẽ chẳng thể nào mặc vừa bộ
trang phục được.

Còn có hai hầu gái khác nữa, theo như Marianne nói, và trang phục của

họ sẽ là biểu tượng cho nước và gió. Hai người đó sẽ diễu hành trên một
chiếc xe khác và các cận vệ của họ sẽ chuyển cho họ những hạt cườm.
Rebecca sẽ đứng trên một cái bục ở phía cuối xe diễu hành, còn Marianne
sẽ đứng trên một cái bục khác ở phía trước.

“Chỉ cần hơi xoay người từ bên này sang bên kia.” Miss Karen làm điệu

bộ. Trông bà ta giống hệt như một con búp bê Barbie bằng máy. “Vẫy tay
và mỉm cười, vẫy tay và mỉm cười. Shirley, giúp cô Rebecca trèo vào bộ
trang phục này. Chúng ta có phải cần đến thang không nhỉ?”

Chân Rebecca đủ dài để không phải dùng đến chiếc thang. Nhưng cô đã

phải cởi bỏ chiếc váy và áo đồng phục của mình - thế nên Miss Karen mới
hy vọng rằng cô sẽ không thấy ngượng khi phải trèo vào trong bộ trang
phục mà không mặc bất cứ thứ gì ngoài đồ lót. Rebecca thầm mong rằng cô
đang không mặc bộ đồ lót mà Ling đã mua tặng cô như một trò đùa nhân
dịp Giáng sinh: dòng chữ CÔ NÀNG NEW YORK đã được phun sơn màu
đỏ lên ngay mặt sau của chiếc quần.

Shirley vừa kéo những nếp gấp nặng nề và thô nhám của phần trên cùng

chiếc váy che lấy người Rebecca, vừa cài những chiếc ghim lại rồi lẩm bẩm
quay đi ghi ghi chép chép lên một mẩu giấy bé xíu. Sẽ không hề ngứa ngáy,
Marianne đảm bảo với cô, một khi họ mặc bộ đồ bó sát người vào; Miss
Karen đã đặt may chúng rồi. Rebecca sẽ không hề có một cảm giác nào về
chiếc váy: nó quá rộng và lòe xòe đến mức hoàn toàn không chạm đến đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.