LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 255

chân của cô. Rebecca rất thích những gam màu rực rỡ trên thân váy và cách
nó phát sáng lấp lánh mỗi khi có ánh nắng chiếu vào.

“Tuần sau chúng ta sẽ thử những phụ kiện dành cho bộ tóc.” Miss Karen

vừa tuyên bố vừa liếc đồng hồ. “Mẹ phải đi đón Toby đây. Cháu có thể đến
đây sau giờ học ngày thứ Hai được không, cháu thân mến?”

Rebecca rảo bước về nhà nhanh hết mức có thể; trời đã tối sầm, và

những hạt mưa đầu tiên đã lộp độp rơi trên hè phố. Cô nóng lòng được thấy
nét mặt của dì Claudia khi cô cho dì biết chuyện này. Biết rằng cô không
được liên quan gì đến gia đình Bowman hay Sutton hết, nhưng đây hẳn sẽ
là một trường hợp ngoại lệ. Đó là cơ hội được tham gia diễu hành trong lễ
Mardi Gras, đặc biệt lại trong một đội độc nhất và danh tiếng như thế này,
trong một bộ trang phục lộng lẫy đến thế, và không ai phải trả bất cứ một
khoản chi phí nào... dì cô chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng dì Claudia không hề bất ngờ chút nào khi Rebecca tìm thấy dì

đang ngồi trong bóng tối nhập nhoạng ở khách sảnh trước nhà, với quyển
sách để mở đặt úp trong lòng. Có lẽ tâm trí dì đang lơ đễnh, Rebecca băn
khoăn tự hỏi, vì lúc đầu dì không có bất cứ một phản ứng gì trước thông
báo của Rebecca.

Dì chỉ với tay lấy cặp kính của mình đang đặt trên chiếc đĩa bằng đồng

có khắc những ký tự Ả Rập.

“Cuộc diễu hành diễn ra vào đêm nào?” Dì chậm rãi hỏi, nét mặt điềm

nhiên.

“Ngày mười hai tháng Hai ạ.” Rebecca đáp.

“Dì sẽ phải...” Dì Claudia mào đầu rồi gượng mình đứng lên khỏi chiếc

ghế võng. Dì nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và đi xuống hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.