LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 253

“Nó tuyệt đối an toàn.” Miss Karen đảm bảo với Rebecca một lần nữa.

“Cháu chỉ cần chắc chắn mình đã đi vệ sinh một lần nữa trước khi bước lên
xe diễu hành. Vì một khi cháu đã ở trong bộ trang phục, cháu phải ở đó.
Cháu sẽ không ra ngoài được cho đến khi có người nào đó bế cháu ra!”

“Cháu sẽ mặc bộ trang phục nào ạ?” Rebecca khẽ hỏi. Trong đời mình,

cô chưa bao giờ mặc thứ gì khoa trương và quá khích đến thế này. Cứ nghĩ
đến việc mặc thứ trang phục đó trước mặt mọi người, rồi di chuyển trên
một chiếc xe diễu hành chênh vênh nào đó, cô lại vừa hồi hộp vừa sợ hãi.

“Bộ màu đỏ ấy.” Marianne nói. “Chủ đề cho cuộc diễu hành năm nay...

Mẹ ơi, con có thể nói với bạn ấy được không?”

“Điều đó là tối mật.” Miss Karen nháy mắt nói. “Chúng ta có thể tin

cháu không, Rebecca? Cháu không được hé lời với bất kỳ người bạn nào ở
trường Temple Mead nhé.”

“Phượng hoàng cất cánh từ tro tàn!” Shirley đã lên tiếng trước khi có ai

đó kịp ngăn cô ta lại. Vậy là Aurelia đã đúng! “Và bộ trang phục kia chính
là hình tượng của cô Marianne - tro tàn.”

“Còn Rebecca sẽ là ngọn lửa!” Miss Karen cau có nhìn Shirley nói.

Rebecca có cảm tưởng rằng Miss Karen đã định tiết lộ thông tin được cho
là tối mật đó, nhưng xét qua số lần Shirley liếc nhìn chiếc đồng hồ treo bên
túi áo mình, có vẻ như người thợ may đó không muốn mình phải mất thêm
thì giờ nữa. “Cháu là cô gái may mắn đấy! Ta chắc rằng một nửa số nữ sinh
của trường Temple Mead sẽ chặt đứt bàn tay phải của mình để có được một
lời mời như thế.”

Rebecca nghĩ đến Jessica và cảm thấy phần nào áy náy. Đối với cô ta,

việc này có ý nghĩa hơn rất nhiều. Có lẽ Rebecca nên từ chối niềm vinh
hạnh này và giới thiệu Jessica thay thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.