LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 251

phủ kem. Họ đều có một làn da rám nắng căng mịn hoàn hảo, những chiếc
nhẫn kim cương to đùng, những chiếc túi xách đeo vai thậm chí còn to hơn,
và những chiếc ô tô thì rộng như một căn hộ độc thân ở New York.

“Rất hân hạnh được gặp bác, bác Sutton.” Rebecca nói và bỗng có phần

rụt rè.

“Cứ gọi ta là Miss Karen.” Mẹ của Marianne nói rồi ngoác miệng với

một nụ cười cá sấu. Cho dù bà ta có đang cư xử thân mật đến thế nào thì
vẫn có điều gì đó ở bà ta khiến cho người khác phải rùng mình. Ánh mắt
màu xanh lam lạnh lùng đó không thực sự chân thành một chút nào,
Rebecca tự nhủ. Bà ta đang đánh giá người bạn mới này của cô con gái
mình, đưa mắt nhìn Rebecca khắp từ đầu đến chân như thể cô là một món
hàng giảm giá vậy.

“Con nói đúng chứ ạ?” Marianne thả phịch chiếc cặp xuống một chiếc

ghế bành có nệm lót bằng lụa, nhưng Rebecca còn ngập ngừng không dám
làm theo. Tất cả những thứ đồ đạc này trông đều đắt tiền và dễ vỡ, có phần
giống như Miss Karen. “Bạn ấy chắc chắn sẽ mặc vừa trang phục của
Helena mẹ ạ.”

“Được rồi, chúng ta sẽ biết điều đó ngay thôi.” Miss Karen ra hiệu về

phía cầu thang, và Marianne chạy ào lên. Rebecca không biết làm gì hơn là
đi theo cô ta. “Shirley đã sẵn sàng mọi thứ và đang chờ đợi cháu. Rebecca
thân mến, ta hy vọng cháu sẽ không cảm thấy ngượng ngùng!”

Lên đến bậc cầu thang cao nhất, Marianne chạy xuống một hành lang dài

rồi mất hút trong một căn phòng phía sau nhà. Căn phòng nhìn thẳng ra khu
vườn sau rộng mênh mông, mặc dù phải một lúc sau Rebecca mới nghĩ đến
việc ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài đó. Căn phòng không có nhiều đồ
đạc, vì ở đây không có gì khác ngoại trừ một chiếc bàn giấy và hai chiếc
ghế có lưng mạ vàng. Căn phòng không có nhiều vật dụng trang trí, vì đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.