LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 304

34

Qua cổng nghĩa trang, những người đàn ông đeo mặt nạ lũ lượt ùa ra.

Một vài người đang cầm đuốc cháy sáng, trông nhỏ hơn những ngọn đuốc
của đội rước đuốc. Những người khác trèo lên xe diễu hành, tháo chiếc mũ
đội đầu của Rebecca và kéo cô một cách thô bạo ra khỏi chiếc váy bị gắn
cố định đó. Cô giãy giụa, vung chân điên cuồng đạp bọn họ. Đau đớn và
quằn quại, cô nhận ra Marianne đã không còn ở trên xe nữa; hai gã cận vệ
cũng đã biến mất. Chỉ có cô, những bộ trang phục bất động, và những gã
đàn ông im lặng đáng sợ này đang giấu mặt sau mặt nạ và ẩn mình trong
những chiếc áo choàng đen.

Một gã to lớn nhấc bổng Rebecca lên, xốc cô lên vai mình như thể cô chỉ

là một bao khoai tây.

“Không!” Cô hét lên thất thanh. “Buông tôi ra! Cứu tôi với! Cứu tôi

với!”

Rebecca cố đá vào bụng hắn, nhưng mũi chân của cô chỉ đập vào cẳng

chân cứng như đá của hắn. Trên con đường mòn sáng rực bởi ánh đuốc của
những người đàn ông đó, cả đoàn người - hoàn toàn im lặng, chỉ trừ có
tiếng gào thét giận dữ của Rebecca, từ từ đi qua nghĩa trang.

Cái lạnh buốt giá như đâm kim vào đôi chân trần của Rebecca - trên

người cô lúc này chỉ có chiếc quần soóc và bộ đồ nịt người - cô đưa tay
đấm túi bụi vào tấm lưng to bè của kẻ đang vác cô trên vai, dù điều đó xem
ra chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.