LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 305

“Thả tôi xuống!” Cô đập tay vào người hắn, cố không bật khóc. Giọng

cô nghẹn ngào, cô chỉ muốn khóc òa trong nỗi giận dữ, thất vọng và sợ hãi
đang trào dâng.

Không một lời nào, gã đàn ông đó làm theo lời yêu cầu của cô, ném

mạnh Rebecca xuống đất. Cô nằm sõng soài, nheo mắt trước thứ ánh sáng
nhập nhoạng đó cho đến khi đôi mắt nhòe nước của mình có thể nhìn rõ.

Xung quanh cô, bao vây tứ phía là những ngôi mộ trắng toát và hơn một

tá đàn ông, người nào cũng đeo mặt nạ. Một số bọn họ vẫn mặc những bộ
trang phục diễu hành, hoặc trang phục của các công tước cưỡi ngựa trông
cầu kỳ hơn. Số còn lại chỉ đơn giản mặc áo khoác dày, có vẻ như bọn họ
không hề tham gia vào cuộc diễu hành này. Những chiếc mặt nạ vô hồn
giống hệt nhau đó đều hướng ánh nhìn về phía cô, không chút thân quen và
không biểu lộ một cảm xúc. Những cái bóng đổ dài phía sau bọn họ hòa
trong bóng tối, trên nền trời những tán sồi vươn rộng như tầng tầng lớp lớp
mây đen đang sà xuống lưng chừng.

Nhìn quanh trong tuyệt vọng, Rebecca không thể tìm ra đường nào để

chạy thoát. Tất cả những lối có thoát thể được, thậm chí chỉ là một khe hẹp
giữa hai ngôi mộ, đều bị chặn đứng bởi một gã đàn ông lạnh lùng đeo mặt
nạ đó. Cô bò lùi lại, va người vào bậc thềm của một ngôi mộ. Ngôi mộ của
gia đình Bowman.

“Dì Claudia!” Rebecca thét lên, nhưng giọng cô khàn đặc, tiếng kêu như

gãy làm đôi. Liệu có phải dì Claudia vẫn đang tìm cô trên khắp các xe diễu
hành ở Đại lộ Louisiana - hay chính dì cũng đã bị những gã đàn ông đeo
mặt nạ bắt đi mất rồi?

Cô lùi lên những bậc thềm, tưởng rằng mình sẽ đập lưng vào tấm bia đá

ngay phía trước ngôi mộ. Nhưng cô đã chạm phải cẳng chân ai đó. Cẳng
chân của một đứa con gái. Rebeca ngước nhìn lên: Helena!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.