LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 311

Lisette kéo mạnh và, bằng tất cả sức lực của mình, Rebecca với tay kia

lên tóm lấy bệ đỡ của bức tượng thiên sứ. Chỉ cần nắm được nó, cô sẽ đu
được người lên. Các ngón tay của cô trượt quanh phần chân đế, tìm chỗ để
nắm cho chắc, đưa chân còn lại đạp thẳng vào mặt Helena.

“Á! Ở trên kia! Cô ta đang trốn thoát kìa!” Helena giận dữ.

Lisette kéo mạnh Rebecca một lần nữa, làm tay phải của cô gần như trật

khớp, và được rồi: những ngón tay của Rebecca thọc sâu vào một khoảng
trống nhỏ phía sau phần chân đế, và mặc dù góc đó rất nguy hiểm, nhưng
nó có thể giúp cô có được lực đẩy cần thiết.

“Thêm... một... lần nữa.” Cô vừa thở dồn dập vừa nhìn vào đôi mắt đen

thẳm của Lisette, và nhận ra, trong giây phút đó, tại thời điểm kinh hoàng
tột bậc này, cô đã sai khi nghi ngờ Lisette. Hồn ma đó đã giữ lời, đã đến
cứu cô - một người bạn không phải là người sống mà cô đã có trong vòng
một trăm năm mươi năm qua - khi Rebecca cần đến cô ấy nhất.

“Sẵn sàng chưa?” Lisette thì thào và Rebecca gật đầu. Với một nỗ lực

hết sức ghê gớm và phi thường nữa, Rebecca túm lấy phần chân đế của bức
tượng thiên sứ, cố gắng để nó đỡ được trọng lượng cơ thể cô rồi đẩy người
lên trên. Nhưng khoảng trống mà cô bám tay vào cứ lớn dần: bức tượng
thiên sứ đang lung lay trên chân đế của nó, sắp sửa rơi khỏi mái vòm ngôi
mộ. Cô càng nắm lấy nó thì phần chân đế càng lung lay mạnh - cho đến lúc
đột nhiên, và gần như không một tiếng động nào, vị thiên sứ và ngọn đuốc
dựng ngược trong tay cô ta ngả về phía trước, lúc lắc rồi bổ nhào xuống
đất.

Helena thét lên, buông chân Rebecca ra; nhưng lúc này, tất cả những gì

Rebecca có thể làm là bám vào Lisette và cố bám chặt vào phần bệ đỡ của
pho tượng, quay lại nhìn theo pho tượng đang rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.