LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 312

Và sau đó là một tiếng rạn đến ghê người. Không phải âm thanh của bức

tượng thiên sứ bằng đá đập vào bậc thềm ngôi mộ, mà là tiếng nó rơi trúng
người Helena, đập vào hộp sọ của cô ta làm cô ta ngã vật ra nền đất.

“Helena!” Mẹ cô ta thét lên kinh hoàng, và đám đông xúm lại, nhanh tay

lật những mảnh vỡ của bức tượng khỏi thân thể nát bấy của Helena, ngọn
đuốc bằng đá rơi đập vào bậc thềm và nằm ngay phía trên đầu cô ta. Mặt
Helena trắng bệch, hộp sọ vỡ và bê bết máu. Mắt cô ta nhắm nghiền.

Rebecca đặt chân vào các khe rãnh của ngôi mộ rồi đẩy mình lên trên

mái, mệt lử nằm và hổn hển thở bên cạnh Lisette. Mọi người đang khóc lóc
và gào thét phía bên dưới họ, như một đám côn trùng bu quanh thi thể úp
sấp của Helena.

“Cậu có nghĩ là... cậu có nghĩ là cô ta sẽ chết không?” Rebecca thì thào

nói với Lisette. Cô thấy mệt mỏi vì sợ hãi và lo lắng. Cô không hề có ý giết
Helena - cô chỉ đang cố trốn thoát.

Lisette nhìn sang Rebecca, một nét bối rối hiện lên trên khuôn mặt xinh

đẹp của cô, như thể cô cũng không tin hoàn toàn vào điều đó. Cái gì đó gần
với một nụ cười - một nụ cười đượm buồn - xuất hiện, rồi mờ dần. Hay
đúng hơn là, cô ấy đang mờ dần. Lisette đang biến mất, ngay trước mắt
Rebecca.

“Tạm biệt, Rebecca.” Lisette khẽ nói, và cứ như vậy, cô biến mất.

“Con bé chết rồi!” Bà Bowman gào khóc. “Con gái của tôi đã chết rồi!”

Helena Bowman nằm chết trên những bậc thềm của ngôi mộ gia đình cô

ta, người con gái thứ bảy phải chết của dòng họ Bowman. Và hồn ma của
Lisette Bowman cũng đã ra đi, linh hồn của cô ấy không còn phải lang
thang trong Nghĩa trang Lafayette này nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.