LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 314

35

Tâm trí Rebecca sững sờ - Helena đã chết, Lisette đã ra đi; tất cả những

chuyện này đã xảy ra sao? Nhưng cô hiểu rằng mình phải trốn đi. Bà
Bowman đang ở đó, đau khổ và tức giận. Lisette biến mất, có nghĩa là cô
đã hiện hình trở lại. Bất cứ giây phút nào lúc này, đám đông đang xúm xít
xung quanh những bậc tam cấp kia cũng có thể nhìn lên và trông thấy cô, ai
mà biết được bọn họ sẽ làm gì chứ? Đó là lỗi của cô nên Helena mới bị đè
nát dưới chân ngôi mộ.

“Đưa khẩu súng đó cho tôi!” Một giọng nói sắc gọn quen thuộc hét lên

và trái tim Rebecca như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đó chính là bố của
cô! Ông đang ở đây, đang xô đẩy những gã đàn ông đeo mặt nạ đó và đang
tháo bỏ chiếc mặt nạ của mình. Có lẽ ông đã có mặt ở đây từ đầu và chờ
đợi đến thời điểm thích hợp. Có ai đó đã giữ bố cô lại, xô ông ngã xuống
đất, nhưng ông rất khỏe: ông chống trả lại bằng những cú đánh đấm liên
hồi.

Cô mở miệng định thét lên, nhưng đã quá muộn - cô đã bị phát hiện. Có

kẻ nào đó đã trèo lên ngôi mộ và giật mạnh cánh tay cô, cố kéo cô lùi vào
trong bóng tối. Rebecca sợ hãi đến mức không dám nhìn lại nữa. Bọn họ đã
biết cô ở trên này; bọn họ đang khống chế bố cô. Thế là hết.

“Đi nào!” Cô quay lại: không phải gã đàn ông đeo mặt nạ nào đang ở

trên nóc ngôi mộ cùng cô. Đó chính là Anton, với ánh mắt như điên dại
đang treo mình phía sau ngôi mộ. Cậu kéo mạnh cánh tay Rebecca một lần
nữa. “Nhanh lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.