LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 318

“Ý cậu là sao?”

“Trước khi Toby nói ra thì bọn họ cũng đã nghi ngờ rồi. Sau bữa tiệc

Giáng sinh ngày hôm ấy, mình đã hỏi mẹ mình vài điều về hồn ma kia.
Liệu có khả năng nào một người khác cũng có thể nhìn thấy nó hay không.
Mình đã nghĩ đến việc này khi cậu và mình đang ngồi bên ngoài hành lang
của nhà Bowman, và rồi cậu giật mình, như thể cậu nhìn thấy ai đó. Và
ngay sau đấy thì Helena bắt đều hét lên.”

“Cậu đã nói với mẹ cậu về chuyện đó?” Rebecca cảm thấy ngượng

ngùng khi nghĩ về đêm hôm ấy. Về nụ hôn Anton đã dành cho cô. Có lẽ
Anton cũng đang có suy nghĩ giống cô, bởi cậu đã nhìn vào mắt cô - rất
nhanh, và bồn chồn - rồi quay đi ngay.

“Mình không nói với mẹ tất cả.” Cậu nói. “Không phải... tất cả mọi

chuyện đã xảy ra đêm hôm đó. Nhưng ngay lập tức bố mẹ mình muốn biết
mọi chuyện về cậu. Bố mình nói có thể cậu không phải là... thế nào nhỉ, là
người như cậu nói. Bố mẹ mình nói rằng mình cần phải hỏi cậu, khai thác
thông tin từ cậu. Nhưng mình không muốn làm như vậy. Đó chính là lý do
mình đã không hề liên lạc với cậu kể từ sau bữa tiệc. Mình nói với bố mẹ
mình rằng cậu không trả lời điện thoại và email của mình.”

“Cậu vẫn có thể nói chuyện với mình.” Rebecca bắt bẻ, không muốn

buông tha Anton. “Chỉ cần cậu không nói với ai hết, vậy thôi.”

“Mình cũng nghĩ vậy. Chỉ là có quá nhiều áp lực. Ngày mà bọn mình cãi

nhau trong nghĩa trang, ngay sau khi cậu trở lại từ New York ấy? Có ai đó
đã trông thấy cậu vào nghĩa trang ngày hôm đấy. Mình đã bị buộc phải đi
để chất vấn cậu. Mình phải làm thế, mặc dù mình không muốn liên quan
đến chuyện đó chút nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.