LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 319

“Đó chính là ngày mà mình đã nói với cậu rằng mình có thể nhìn thấy

Lisette.” Rebecca lầm rầm nói. Cô vòng tay ôm lấy hai chân, gập người lại
để giữ ấm và mong rằng mình sẽ không còn run nữa. Đó cũng là lỗi của cô,
giống như Anton - đáng lẽ cô phải giữ miệng.

“Mình chưa từng kể gì với bọn họ.” Anton nói nhanh. “Và bằng cách nào

đó, bọn họ biết rằng mình đã không nói với họ toàn bộ sự thật. Đó là lý do
tại sao họ sai Toby theo dõi chúng ta. Ngày hôm ấy mình đã cố báo trước
cho cậu về việc tham gia diễu hành - chỉ là cậu không chịu nghe.”

“Tại sao cậu không nói thẳng với mình, thay vì những lời bóng gió mù

mờ như vậy?”

“Cậu đã trốn chạy trước khi mình có cơ hội để giải thích!” Cậu cự lại.

“Và dù sao thì mình cũng thực sự bối rối. Bố mẹ mình và bạn bè mình, tất
cả chỉ nói một điều... Mình đã biết Toby và Helena từ nhỏ. Ai cũng nói với
mình rằng tính mạng của Helena đang bị đe dọa. Mình không biết phải làm
gì nữa.”

“Nên cậu đã không làm gì hết.” Rebecca không biết liệu cô có thể tha

thứ cho Anton được hay không. Suốt tuần vừa rồi cậu đã biết bọn họ sẽ làm
gì với cô, vậy mà cậu không hề nói gì hết. “Cậu đã để mình bị... bị ám sát
đêm nay!”

“Mình không được lựa chọn.” Anton nói. “Toby đã nghe thấy những gì

mình nói với cậu, rằng cậu đừng tham gia diễu hành. Mọi người ở nhà đều
vô cùng tức giận với mình. Bố mẹ mình đã dốc sạch túi của mình - lấy điện
thoại, và mọi thứ. Thậm chí họ còn bắt mình nghỉ học! Mình đã phải đến
lán câu cá ở bên sông Mississippi cùng với hai người chú. Không có cách
nào để liên lạc với cậu được. Bọn mình chỉ mới quay lại thành phố buổi
chiều hôm nay vì hai người đó phải tham gia diễu hành trong đội Septimus.
Cả hai đều là công tước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.