LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 40

“Đúng thế.” Jessica gật đầu. “Sau cơn bão, khi cả trường phải sơ tán đến

Houston trong suốt một học kỳ và bọn tớ phải đến tận đó để học, thì Helena
không cần phải có mặt. Có người nói rằng gia đình cô ấy đã tạm chuyển
đến nhà riêng ở Aspen.”

“Hãy nhớ là đừng có chọc tức Helena nhé.” Amy nhướng mắt nói. “Cả

Marianne nữa.”

“Làm sao mà tớ chọc tức họ được?” Rebecca hỏi. Thật là một sự cảnh

báo lạ kỳ - Helena và Marianne lớn hơn cô một tuổi, thế nghĩa là họ sẽ
không có lúc nào học cùng nhau. Với lại Rebecca không tin rằng dì Claudia
sẽ gia nhập một nhóm người kiêu căng ngạo mạn như “Bọn họ”. Thực ra,
chắc dì ý sẽ chẳng gia nhập bất cứ giai tầng xã hội nào, ngoại trừ nhóm
người hay ngồi trên ghế xếp ở Quảng trường Jackson, chuyên đoán vận
mệnh và bán những bức tranh màu nước làm quà lưu niệm.

“Cậu gần như là, chắc cậu cũng hiểu, một kẻ ngoại đạo.” Jessica vừa nói

vừa nhún vai thông cảm. “Có thể cậu không biết phải nói gì hoặc hành
động thế nào cho đúng cách khi ở bên họ.”

“Cho đúng cách?”

“Chỉ là... nếu bọn họ nói chuyện với cậu, hãy thực sự nhã nhặn.” Amy

đưa ra lời khuyên, rạp cả người trên khay đồ ăn như không muốn để bất cứ
ai nghe thấy. Rebecca phải tóm vội lấy cánh tay của Amy, tránh không để
một bên tay áo cô ta chạm phải lớp tương cà chua. “Bọn họ sẽ gây cho cậu
rất nhiều phiền toái nếu bọn họ không thích cậu.”

Rebecca không nói gì, nhưng trong đầu thì nghĩ điều này thật lố bịch. Sẽ

chẳng có chuyện cô bị đe dọa bởi hai cô học sinh trung học kiêu kỳ đó. Mà
phiền toái gì bọn họ có thể gây ra cho cô được chứ? Không thèm mời cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.