LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 47

ấy.”

“Kết cục của ông ta cũng có tốt đẹp gì đâu.” Giọng Rebecca chua chát.

“Bị làm nhục giữa chiến trường rồi sau đó thì bị bức tử.” Cả Claire và
Aurelia trông buồn rũ rượi, cứ như thể Marc Anthony là bạn thân của hai
đứa vậy.

“Thật là lãng mạn, nhỉ? Ôi, không - em sắp sửa muộn giờ học ballet rồi!”

Claire lao nhanh xuống Đường số 3, và bài học tiếng Latin của Rebecca kết
thúc ở đó.

***

Trong những giờ ăn trưa còn lại của tuần đầu tiên, dù là khi ngồi một

mình hay khi cố tìm một chỗ để ngồi cùng Jessica và Amy - những người
chẳng mấy nhiệt tình để cô tham gia vào bất cứ câu chuyện nào - Rebecca
nhận ra rằng Claire và Aurelia có lẽ đã đúng. Một vài thành viên của nhóm
Kỵ binh, chân đeo những cái băng gối cao su, cứ huỳnh huỵch đi đi lại lại
trong phòng; còn một cái bàn bị nhóm Deb quây kín thì ồn ào tranh luận về
việc Ai Sẽ Mặc Cái Gì trong buổi dạ tiệc đầu tiên của mùa lễ hội. Số đông
còn lại dường như là những Pleb - giống như Jessica và Amy, những người
sẽ chẳng giành được quá nhiều các danh hiệu trong học tập, sự tán dương
trong thể thao, hay chiến thắng trong những cuộc thi đại chúng, nhưng lại
rất thích tung hô người khác. Đó là những kẻ lấp đầy chỗ trống cho cái thứ
gọi là đội cổ vũ của trường, dù Rebecca nhanh chóng nhận ra rằng “vũ
công” ở đây lại chính là nhạc trưởng mà không có chiếc đũa chỉ huy, người
sẽ tham gia hàng tá cuộc diễu hành trong suốt mùa lễ hội, và - tất nhiên -
được phụ họa bởi cả dàn hợp tấu của cái trường St. Simeon’s đó. Và thay vì
diễn trò đấu sỹ và đua xe ngựa, những Pleb này đều ngóng chờ đến dạ hội
Khiêu vũ Mùa xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.