LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 48

Ngày thứ Sáu, Rebecca rời phòng ăn trưa khá sớm: cô muốn đi tìm thư

viện và dự định sẽ mượn một vài cuốn sách viết về Đế chế La Mã. Cô cứ
ngỡ mình biết đường, nhưng sau một vài lần rẽ nhầm, Rebecca đã hoàn
toàn mất định hướng. Có lẽ sự nhạy cảm về phương hướng của cô chỉ có
tác dụng với đường phố New York, nơi mà mọi thứ đều được cấu trúc theo
hệ thống ô bàn cờ. Với cô, những sảnh đường dài âm u của trường Temple
Mead chẳng dễ hiểu chút nào. Và rồi tiếng chuông reo vang, các hành lang
và cầu thang lại tràn ngập các nữ sinh đang vội vàng lên lớp. Vậy là hành
trình đi tìm thư viện đã bị gác lại.

Bước chân lên cầu thang tầng ba, Rebecca bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi

tên mình. Cô quay đầu lại nhìn nhưng không nhận ra khuôn mặt quen thuộc
nào lẫn trong biển người mặc đồng phục đó cả. Cô gái vừa gọi Rebecca có
mái tóc vàng thướt tha, đôi mắt xanh to sắc như dao. Đó chắc là Marianne
Sutton. Và phía sau, người đang đứng tựa mình vào lan can, trông chán
chường như thể đang đứng chờ xe buýt, chính là Helena Bowman.

“Có phải là Rebecca không?” Marianne hỏi bằng giọng hách dịch.

Rebecca gật đầu.

“Cậu mới đến, đúng không?” Rebecca lại gật đầu. Phần nào đó cô không

thể buộc mình mở lời được - không phải vì cô bị Marianne và Helena lấn
lướt, mà vì cô không muốn phải cư xử như thể mình là một trong những kẻ
bề tôi khúm núm của bọn họ.

“Và tên họ của cậu là Brown?” Marianne cau mày hỏi.

“Đúng.” Rebecca nghĩ rằng mình nên nói gì đó hơn là chỉ gật đầu, mặc

dù cô không thể tin nổi sự khiếm nhã của cô gái này. Marianne chẳng hề
bận tâm đến việc phải giới thiệu chính mình - chắc cô ta cho rằng Rebecca
hẳn phải biết cô ta là ai. Và hẳn Rebecca phải lấy làm vinh dự lắm vì đã
được cô ta để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.