LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 60

mua túi xách giống hệt của cô ta và luôn nhắc đến cô ta bằng hai chữ J.C.
“Lại là con mèo dễ thương ấy kìa!”

Marilyn xuất hiện từ trong bóng tối, chạy lướt qua chân Anton. Rebecca

nín thở, cầu mong rằng nó không nhảy chồm lên và làm lộ nơi cô đang ẩn
nấp. Nhưng trước khi Marilyn có thể tiếp tục rong chơi, Toby đã cúi xuống
và tóm được cô nàng. Hắn vừa giơ Marilyn lên cao vừa cười như điên dại
rồi treo con mèo lủng lẳng trên một ngọn nến đang cháy. Marilyn oằn mình
gào lên thảm thiết, đôi mắt sáng lấp lóe trong bóng tối. Julie và Marianne
phản đối, bảo Toby hãy để con mèo được yên, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục
đung đưa thân hình quằn quại bé nhỏ của Marilyn trên ngọn lửa trần trụi.
Rebecca giận điên người, cô chỉ muốn nhảy bổ ra tát bốp vào mặt Toby một
cái. Cô không hề muốn những kẻ ngu ngốc này biết cô đang theo dõi
chúng, nhưng những cái chân màu tuyết của con Marilyn đang mỗi lúc một
gần ngọn lửa hơn. Cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ chỉ ở đó mà nhìn?

“Thôi ngay cái trò ấy đi!” Anton nói rồi xô tên tóc đỏ một cái mạnh đến

nỗi cả người hắn lảo đảo và buông rơi Marilyn. Con mèo khiếp vía chạy
bắn đi thật nhanh, nhắm thẳng chỗ Rebecca đang ẩn nấp rồi cuống cuồng
nhảy vọt qua khoảng không gian chật hẹp đó. Rebecca mất thăng bằng, cô
loạng choạng rồi ngã nhoài ra nền đất mềm. Một cách vô thức, cô thở hắt ra
và ngay sau đó đã kìm nén lại, sợ rằng mình sắp bị phát hiện.

“Cái gì vậy?” Đó là giọng Helena, vừa sắc mảnh vừa the thé. “Có ai

nghe thấy không?”

“Cậu đã khóa cổng chưa?” Marianne hỏi.

“Tôi nghĩ là rồi, nhưng có thể là chưa.” Anton đáp. “Để tôi đi xem sao.”

Anton lao xuống con đường trải bê tông rạn nứt. Một cơn hoang mang

nóng ran xâm chiếm Rebecca: phải trở ra cổng nghĩa trang trước Anton,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.