LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 62

Rebecca từ từ ngẩng đầu lên. Mặt trăng dần ló rạng sau những đám mây

dày đặc, tỏa thứ ánh sáng bàng bạc lạ lùng soi tỏ những ngôi mộ chung
quanh cô.

Người đang đứng phủ bóng trên người cô không phải là Anton hay bất

cứ gã đàn ông nào. Đó là một cô gái da màu, trạc tuổi Rebecca, đang nhìn
xuống cô với sự hiếu kỳ chăm chú. Cô gái đó có mái tóc dài được tết lỏng
và hất sang một bên. Chiếc áo cánh màu trắng bị rách toạc một bên vai,
những ngón tay cô ta níu lấy tà váy tối màu.

Cô gái đó và Rebecca cứ nhìn nhau chằm chằm; hình như cô ta cũng

đang hốt hoảng như Rebecca.

“Cô... cô có biết lối nào ra khỏi đây không?” Rebecca lên tiếng hỏi,

chống tay đứng dậy rồi phủi bụi trên người. Giọng cô nghe hổn hển - cô
gần như thở hắt ra vì lo lắng. “Cổng nằm trên Đường số 6 ấy?”

Mất một lúc cô gái đó không nói gì mà chỉ nhìn Rebecca chăm chú. Cô

ta có khuôn mặt xinh xắn dễ thương, làn da màu đồng mịn màng; đôi mắt
đen dè dặt như thể đang có chút gì e sợ. Rebecca nhận thấy cô ta không đi
giày, chiếc áo cánh cũ sờn thì quá mỏng manh - hẳn cô ta phải thấy lạnh
lắm giữa trời đêm tháng Mười một hiu hắt gió thế này.

“Lối đó.” Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng rồi chỉ tay và chậm rãi mỉm

cười.

“Cảm ơn nhé.” Rebecca nói rồi quay đi. Có vẻ như hơi bất lịch sự khi bỏ

chạy thế này, nhưng cô phải ra khỏi đây trước khi Anton khóa cổng lại hay
phát hiện ra là cô đang bỏ trốn. Cô gái kia vẫn đứng đó nhìn theo cô.
Rebecca vẫy tay cảm ơn rồi bắt đầu chạy miết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.