LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 158

Hạ tỏ ra bất mãn khi nghe mẹ quyết định như vậy, nhưng phận làm con nên
đành im lặng.

Hôm sau, mọi người về đến Sài Gòn trời đã xế chiều . Hạ được Thiệu Dân
bồng từ trên xe vào phòng khách với gương mặt lạnh băng, anh coi như đây
là trách nhiệm . Vọng Thường thì rất lo lắng, nhưng chỉ hạn chế trong
chừng mực nào đó, vì trước mắt mọi người, anh là người ngoài cuộc.

Tại nhà hàng lớn nhất nhì thành phố trong một góc khuất mấy chậu kiểng,
trên chiếc bàn trải drap trắng muốt, thức ăn toàn cao lương mỹ vị . Để thêm
phần sang trọng, giữa bàn đặt một lọ chưng hoa bằng thủy tinh trong suốt .
Từ trong bình, một cành hoa hồng đỏ thẩm vươn lên thật kiê u sa rực rỡ .
Một khung cảnh thật nên thơ hữu tình vậy mà trên bàn chỉ có hai người đàn
ông, mặt đối mặt nhưng ai cũng có vẻ căng thẳng chẳng vui vẻ gì . Hai
người đó không ai khác ngoài Thiệu Dân và Vọng Thường.

Hôm nay anh chủ động hẹn Vọng Thường đến đây vì muốn giải quyết dứt
khoát chuyện của ba người . Trên bàn, chai rượu Whisky vơi gần quá nửa
dù thức ăn bày la liệt, nhưng hai người chỉ uống . Người ta thường nói
"rượu vào thì lời ra" nhưng áp dụng với hai người đang hiện hữu thì hoàn
toàn sai . Vì nãy giờ có nghe họ nói gì đâu, mà hình như họ đang suy nghĩ
một điều gì rất quan trọng . Cuối cùng Thiệu Dân lên tiếng trước, anh đặt
thẳng vấn đề :

- Tôi muốn biết tình cảm chú dành cho Khiết Hạ là gì ?

Sau thời gian dài suy nghĩ, Vọng Thường trả lời ngay :

- Ý anh nói tôi ngộ nhận chứ gì ? Anh cũng biết là tôi đâu còn ở lứa tuổi
bồng bột . Bất quá tôi chỉ kém anh vài ba tuổi, thì đâu thể gọi là bộp chộp,
xốc nổi . Tôi yêu Khiết Hạ - Một lần nữa Vọng Thường khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.