LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 159

Thiệu Dân điềm đạm :

- Chú có thấy là mình quá đáng không ? Thế gian đâu thiếu chi con gái,
thậm chí vây quanh chú quá nhiều nữa là khác, tha hồ lựa chọn . Tại sao
chú không chọn riêng cho mình một nửa còn lại để yêu thương, mà lại vây
vào vợ tôi làm gì cho rối tung như vầy ?

Vọng Thường nhếch môi ngạo nghễ :

- Nói như anh còn gì là tình yêu . Ngẫm lại tôi có hơi quá đáng khi dám nói
yêu Khiết Hạ trước mặt anh . Nhưng cái gì nó cũng có nguyên do của nó, vì
tôi nhớ không lầm, trước đây anh đâu có tha thiết gì với cái đám cưới bất
đắc dĩ này, nhưng anh phải chấp nhận vì nhiều điều bắt buộc . Thứ nhất anh
đang hụt hẫng vì Bích Ly bỏ rơi, và vì muốn quên cô ta chỉ còn cách cưới
Khiết Hạ lấp vào, nhưng chưa quyết tâm lắm . Rồi một động cơ khác mạnh
mẽ hơn khiến anh quyết định cưới nhanh là cách đó chẳng bao lâu, Bích Ly
lại biết được anh không phải là người tàn phế vĩnh viễn, nên cô ta quay lại
muốn nối lại tình xưa . Nhưng vì tự ái của một thằng đàn ông cao ngạo, đời
nào anh chấp nhận . Để trả thù cô ta, anh dùng Hạ như một công cụ chọc
tức . Anh vì một người đàn bà chẳng ra gì mà đã đem Hạ ra làm "vật tế
thần", vậy có xứng đáng không ? Có công bằng cho cô ấy không ?

Ngừng một lúc, Vọng Thường nói tiếp :

- Nói thì phải nói cho hết . Thế nhưng bây giờ lâu ngày tiếp xúc gần gũi,
anh mới thấy Khiết Hạ là người con gái khá hoàn hảo, nên anh bắt đầu yêu
cô ấy và sợ mất cô ấy . Vậy anh có nghĩ cho tôi không ? So ra thời gian tôi
yêu cô ấy trước anh, có thể nói gấp đôi . Còn nữa, chính tôi mới là người
đứng ra làm lễ trước bàn thờ gia tiên và bà con hai họ để rước Hạ về đây,
thì tôi mới thật sự là chồng của cô ấy.

Mặt Thiệu Dân lạnh tanh, nhưng giọng nói trầm tĩnh vững vàng :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.