LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 166

đèn, đường lên thiên đường không đến lại muốn chui xuống địa ngục " .
Trớ trêu thay trong khi Vọng Thường lại yêu thương cô hết dạ. Có lúc Hạ
cũng bị chao đảo bởi tấm chân tình anh dành cho cô, có khi còn hơn ở tính
vui vẻ, hoạt bát... Vậy mà Hạ cũng không biết tại sao khi ở bên Thiệu Dân,
cô lại quên mất Vọng Thường. Hạ có lãng mạn quá không khi rung động
trước 2 người đàn ông cùng 1 lúc ? Mà Thiệu Dân thì như 1 thỏi nam châm
có sức hút cực mạnh, nên ít người con gái nào dửng dưng được sự quyến rũ
của anh. Cũng có vài lần, Hạ nhìn thấy anh chở trên xe những cô gái đẹp,
lúc đó cô nghe đau nhói trong lồng ngực và thật buồn, mà không dám nói,
cho nên nỗi đau kia ngày 1 lớn dần.

Thiệu Dân về phòng, thả người rơi xuống nệm 1 cách chán chường. Mắt
nhìn trừng lên trần nhà mà trong lòng cuồn cuộn 1 cảm giác khó thở. Hình
như anh đang "ghen". Ý nghĩ chưa kịp hình thành, anh đã lắc đầu phủ nhận.
Chẳng lẽ anh lại đi ghen với Vọng Thường ? Với tính cao ngạo, anh làm
sao chấp nhận chuyện này. Nhưng Vọng Thường làm sao có thể chiếm
được tình cảm của Hạ nhanh đến vậy. Nếu không thì tối qua họ đã làm gỉ,
nói gì nơi ghế đá đến khuya lơ khuya lắc ? Mà đâu phải chỉ vậy thôi. Vọng
Thường còn đưa cô lên tận cửa phòng nữa chứ. Hai người nói chuyện thật
khuya làm anh cũng không sao ngủ được. Lúc đó anh muốn chạy xuống lôi
cô lên phòng " quật " cho 1 trận, nhưng vì lời hứa với Vọng Thường, cho
hắn 1 năm tự do chinh phục Hạ, nên anh ngậm bồ hòn làm ngọt mà giờ đây
nghe tim gan đau buốt. Thậm chí bữa cơm trưa, cô cũng từ chối đối diện
với anh.

Nghe tiếng bước chân chậm rãi lệch lạc về phòng, biết là Hạ, nên Thiệu
Dân giả vờ nhắm mắt như ngủ.

Đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, Hạ định kêu anh xuống ăn cơm, nhưng thấy
anh đã ngủ, Hạ thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên bàn học buồn
rầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.