LỖI NHỊP TRÁI TIM - Trang 330

của em để lấp vào khoảng trống mà chị ta đã gây ra cho anh không ? Anh
hãy trả lời em đi, đừng im lặng nữa, em chịu hết nổi rồi.

Vọng Thường từ từ mở mắt nhìn cô thật lâu, giọng bình thản :

- Em đừng trách móc, hay nặng nhẹ gì tôi mà hãy suy nghĩ kỹ lại đi . Ngay
từ đầu, tôi đã nói không thể yêu em, còn em đến với tôi là do em tự nguyện
. Riêng tôi vẫn nghĩ em giúp đỡ tôi chỉ đơn thuần vì tình bạn, chứ cử chỉ
của tôi đối với em bao ngày qua vẫn đúng mực, không hề có ý lợi dụng hay
hành động sỗ sàng vượt quá tình bè bạn, thì điều gì đã làm em ngộ nhận ?
Tôi cũng không muốn nói ra điều này để làm em tự ái đâu . Nhưng tôi
muốn đâu cho ra đó rõ ràng, và tình trạng hiểu lầm này nên chấm dứt từ
đây, chứ để kéo dài không hay ho gì.

Phụng ôm mặt nức nở gào lên :

- Anh tàn nhẫn lắm ! Tại sao anh không yêu em ? Em có thua gì chị ta đâu
chứ ? Trong khi người ta đã có chồng và sắp có con, vậy mà anh vẫn cứ
yêu mê mệt . Có phải anh yêu quá rồi mất hết nhân cách và mất luôn cả
lòng tự trọng rồi không ? Anh nên nhớ chị ta là chị dâu của anh đó.

Đúng là ông bà ta thường nói : "Giận mất khôn" . Phụng đã vô tình xoáy
vào vết thương còn đang rỉ máu của tim anh.

Anh trừng trừng nhìn cô, mặt tái ngắt . Lúc này Phụng hơi tỉnh lại, nhìn vào
mắt anh, cô mới hoảng hốt, nhưng không còn kịp nữa . Anh chỉ tay ra cửa,
môi mím chặt :

- Cô đi ngay cho khuất mắt tôi !

Phụng sụp xuống chụp tay anh, khóc lớn :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.