doanh, nó có ích trong việc xem xét sự phân phối các
nguồn lực trong doanh nghiệp đa ngành. Tuy nhiên nó
lại dẫn đến sai lầm khi xây dựng chiến lược. Chiến lược
của mỗi đơn vị kinh doanh đều là một lộ trình dẫn đến
lợi thế cạnh tranh và quyết định hiệu quả hoạt động của
nó. Xây dựng, duy trì và thu lợi là kết quả của chiến
lược tổng quát, hoặc là việc thừa nhận chẳng có chiến
lược gì và không có nhu cầu thu lợi. Theo đó, thành tựu
đạt được và những tích hợp theo chiều dọc không phải
là những chiến lược, mà là phương tiện để thực hiện
chiến lược.
Một cách thực hiện khác trên thực tế thường gặp
trong việc hoạch định chiến lược là sử dụng thị phần để
mô tả vị thế cạnh tranh của đơn vị kinh doanh. Nhiều
doanh nghiệp đã đi đến mức đặt mục tiêu là: mọi đơn vị
kinh doanh của họ đều phải đạt vị trí hàng đầu (số 1
hoặc số 2) trong ngành. Phương pháp này thật nguy
hiểm vì nhầm lẫn quá rõ ràng. Thị phần hiển nhiên là
liên quan đến vị thế cạnh tranh (ví dụ do quy mô kinh
tế) nhưng vị trí hàng đầu trong ngành không phải là
nguyên nhân mà là kết quả của lợi thế cạnh tranh. Xét
về bản chất, thị phần không quá quan trọng để cạnh
tranh, mà chính lợi thế cạnh tranh mới là quan trọng.