LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 287

Motok mở nắp két ra, ở bên trong được lót một lớp giấy thiết lấy từ các

gói thuốc lá và chocolat:

- Bộ xương của tôi sẽ được thứ giấy nầy che chở ông khỏi lo. Ante

Petrovici đành yên lặng. Motok nói tiếp :

- Két nầy do tôi làm lấy. Tôi có trữ đủ cà phê, sinh tố và rượu Cognac,

nghĩa là có đủ cho một cuộc hành trình. Kiên nhẫn thì tôi có thừa, chỉ cần
một ít may mắn nữa mà thôi. Tôi nghiên cứu kỹ kế hoạch nầy từ nhiều tuần
nay rồi. Ý nghĩ nầy xuất hiện khi tôi đọc báo thấy một thiếu nữ đi Hoa Kỹ
bằng cách trốn trong một kiện hàng. Nhưng trước khi máy bay cất cánh, cô
ta ngột thở và phải kêu cứu.

Petrovici chán nản:

- Tôi không nhận giúp anh. Tôi không thể làm điều anh yêu cầu được.

Giả tỉ anh đến Hoa Kỳ mà anh còn sống và không bị phát giác dù là điều
nầy khó xảy ra được, thì anh sẽ làm gì ở Nữu Ước? Chỉ vài giờ sau anh sẽ
bị bắt và cho hồi hương ngay. Hoa Kỳ đã cho hồi hương hàng triệu người di
cư một cách bí mật. Ngày nào cũng có tàu chở loài người đó rời bến tàu Mỹ
đi về phía Âu châu. Sau bao nhiêu cố gắng, anh sẽ bị đưa xuống tàu có kẽm
gai bao quanh và trở về nhà lại. Bao nhiêu tàu như thế đang đi trên đại
dương, đang chở tù nhân bồng bềnh trên nước để đi về phía Âu châu. Từ
ngày chiến thắng, tù nhân không những ở trên đất mà còn ở trên mặt biển,
trên đại dương nữa. Anh có muốn trốn một nhà tù trên đất liền để bị nhốt
trong hầm giam nổi trên nước?

- Ông từ chối thì thật tôi khó xử quá. Ngoài ông ra tôi không còn nhờ ai

đóng đinh trên nắp két nầy được nữa. Bạn bè tôi biến mất hết rồi. Isaac
Salomon thì đã tự tử. Varlaam đã đi Palestine rồi. Aurel Popesco đã trở
thành một công chức cao cấp không thể nào gặp được. Pillat thì quá đa cảm,
không nhờ việc nầy được. Tại sao bác sĩ nỡ lòng từ chối?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.