LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 299

- Hắn ta phải bị đào thải về phương diện chính trị. Chúng ta sẽ mang tội

nếu để chậm trễ bản án đó. Còn ai hơn tôi trong công việc đâm một nhát
dao chí tử vào tên phản bội đó?

Boris nghĩ đến cái may mắn tột cùng của một người công sản so với các

người khác. Hắn chỉ là một tên tàn phế, thế mà vẫn còn phục vụ đảng thật
phi thường.

Viên đại tá có vẻ nhắc nhở :

- Nạn nhân chính sẽ bị kết án tử hình đấy.

- Dĩ nhiên đó là hình phạt xứng đáng nhất cho sự phản bội.

Nói xong, Boris nhắm mắt lại, và lại rơi vào bóng tối. Hắn nghĩ là một

đời người sống toàn với tiểu tiết chỉ là một đời người thấp kém.

Đời sống cao thượng chỉ cấu tạo bằng «có» hoặc «không», bằng «đen»

hoặc «trắng», thì mới là một đời hoàn hảo.

- Như thế chúng tôi có thể thông báo là đồng chí tình nguyện đến

Bucarest để tự thú tội trên cương vị tên thống chế?

- Nhu cầu của lịch sử đòi hỏi điều đó.

Boris thản nhiên trả lời như thế. Vị đại tá dặn thêm :

- Trong lúc nầy phải cẩn thận đấy, đừng để lộ tông tích.

Ông ta để xuống gối Boris một khẩu súng lục, vổ vai Boris và từ giã.

Lúc cánh cửa đã đóng lại, Boris thầm nghĩ :

Sợ hãi cái chết là một thành kiến của tụi trưởng giả. Bây giờ mình đã

quyết định chết, mình không còn sợ hãi gì cả, trái lại, mình còn cảm thấy
khoan khoái, tỉnh táo, vì mình đang sống trong lịch sử, lần đầu tiên, mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.