LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 171

trái… Tạm thời đây là nỗi lo lắng duy nhất của tôi: tiếp đất ít gẫy chân
chừng nào hay chừng ấy!

Tiếp đất. Nhưng... tôi không sao đứng lên được. Tôi kéo lê chiếc chân

đang làm cho tôi đau đớn. Martial Chevalier và chiến sĩ thông tin của tôi đã
có mặt ở đây rồi, họ đỡ tôi đi mấy bước... dưới làn đạn pháo. Các cơ bắp
của tôi được ấm nóng lên một chút, và tôi thấy đỡ đau hơn.

- Martial, gọi cho tôi các chỉ huy đơn vị tới nói chuyện qua máy vô

tuyến.

Bruno gọi Hervé, Le Boudec, Lepage, Francis, cho tôi biết tình hình.

Phân tán ra theo kế hoạch dự kiến. Người ta báo với tôi số tử sĩ, thương
binh, có vài người gặp tai nạn lúc nhẩy. Bruno gọi tất cả: Bắt đầu tiến về
Điện Biên Phủ theo trật tự đã ấn định... Phát triển hết sức phân tán, tránh
tổn thất vì đạn pháo. Tôi bị đau chân, sẽ xin cứ điểm Isabelle cho một xe
Jeep và sẽ đuổi kịp các anh sau.

Được hộ tống bởi Martial, các đài thông tin cùng mấy binh sĩ tôi bước

vào cứ điểm Isabelle... Isabelle thê thảm: hoàn toàn trống vắng, các chiến
hào, các gian hầm, những quả đạn pháo 105 nổ khô khốc, nóng như thiêu
như đốt. Tôi trông thấy một đội viên lê dương. Anh ta dẫn tôi tới sở chỉ
huy. Nghe thấy tiếng rít của các quả đạn pháo 105 trước khi tới mục tiêu,
thậm chí tôi cũng không còn đủ sức nằm sấp xuống để tránh.

Trung tá Lalande, thuộc đội lê dương, đầu đội mũi sắt ngồi trong sở chỉ

huy, chỉ huy cứ điểm Isabelle. Cao, gầy, đã dự trận Bir Hakeim2. Lần đầu
tiên đến Đông Dương chưa được bao lâu, ông ấy đã rơi vào cái trường đấu
tàn nhẫn này.

- Thưa trung tá, tôi bị gẫy một chân, xin trung tá cho tôi một chiếc xe

Jeep để tôi chạy về Điện Biên Phủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.