LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN
Marcel Bigeard
www.dtv-ebook.com
Chương 28: Cuối Cùng Là Nước Pháp
Ngày 25 tháng chín. Như vậy là chúng tôi đã phải khép lại vĩnh viễn cái
trang đời đẫm máu đã khắc sâu vào tâm hồn, con tim và máu thịt của chúng
tôi... Ngồi trong chiếc máy bay cùng với Brèche, Tourret, Voineau và các
bạn khác, cuộc hành trình thật là dài, rất dài... Cuối cùng, dải bờ biển nước
Pháp… Sân bay Orly... Phải chăng đây là một giấc mơ? Dưới áp lực của sự
thay đổi áp suất nét mặt xanh xao, căng thẳng, chúng tôi cùng chiếc máy
bay lăn bánh trên đường băng... Nước Pháp... Dành cho một dúm người và
những người khác bị bỏ lại vĩnh viễn trong cái khu lòng chảo đáng nguyền
rủa, khu lòng chảo này hẳn còn hằn sâu trên vầng trán chúng tôi... Không
làm sao quên được, chúng tôi vẫn còn ở đó và sẽ còn ở đó cho đến tận
những ngày cuối cùng của đời mình.
Gaby, gầy gò, xanh xao, không thể nhận ra được, khóc lóc cảm động.
Marie France, đã tám tuổi, xinh xắn, vô tư... Bill Probert, anh bạn người
Anh của tôi ở Ariège năm 1944, cũng có mặt ở đây cùng với cô vợ trẻ:
“Helo, Marcel, sức khỏe ra sao?”. Tôi xúc động đến phát khóc. Gaby an ủi
tôi: “Giờ đây, mọi việc sẽ tốt đẹp, nhưng mà thời gian vừa qua em vô cùng
đau đớn tưởng rằng không bao giờ còn gặp lại anh nữa”.
Khách sạn Terminus. Sant Lazarre. Brèche và cô vợ anh ấy ở trong cùng
một khách sạn với chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau ăn trưa, ăn tối. Brèche
vừa mới mua một chiếc ô tô Mercédès đã qua sử dụng. Cùng với Brèche,
có cả Tourret đi theo, chúng tôi tới rình mò số nhà 231, đại lộ Saint
Germain, để tìm cách đưa các kiến nghị, làm cho bộ chỉ huy tối cao nghe
lời chúng tôi. Nhưng các cảnh cửa hé mở một cách khó khăn. Tôi đã tìm
cách gặp được tướng Blance, tham mưu trưởng của chúng tôi: “Thưa tướng
quân, xin cẩn thận, lúc chúng tôi lên đường, một sĩ quan Việt đã bảo tôi: