LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 86

điều tốt nhất và cả vì những điều xấu nhất. Người ta không sao thoát khỏi
số mệnh của mình.

Tuy nhiên, tôi nghĩ là tôi có thể làm tốt hơn. Có phần nào quá tự tin, quá

tự mãn, tin vào vận may của mình, hơi bị phân tán bởi sự có mặt của Gaby,
ở đó, trong cuộc chiến tranh này, liệu tôi đã thực sự chơi ván bài đích thực
chưa? Chắc chắn là sung sướng đến điên rồ từng thời gian được gặp lại vợ
mình, được thư giãn, sống có phần nào như tất cả mọi người, nhưng luôn
luôn có chút hối hận bởi lẽ cuộc chiến tranh tệ hại, khó khăn này không
chấp nhận có sự phân tán. Chịu trách nhiệm về những sinh mạng được giao
phó cho mình, lẽ ra tôi cần phải dành hết tâm hồn và thể xác cho nhiệm vụ
của mình.

Phải, nếu như tôi phải tiếp tục, thì tôi cần phải trở thành một thầy tu khổ

hạnh thực thụ, sống vì anh em trong đơn vị, chỉ có nghĩ đến họ, dẹp hẳn
những bản năng của mình... Đó đúng là những gì mà tôi sẽ thực hiện trong
những năm sắp tới. Gaby đáng thương! Em đã không biết được ý nghĩ đang
diễn ra trong óc tôi, khi em đặt ra cho tôi câu hỏi: “Anh đang nghĩ đến điều
gì vậy?”.

Tôi vội vã lại ra đi. Tôi thấy ngạt thở trong cuộc sống chật hẹp này.

Tướng De Lattre vừa mới tới Đông Dương. Tôi thảo một lá đơn xin tới ở
bên ông ấy, trước khi kết thúc kỳ nghỉ phép. Tôi những muốn được phục vụ
dưới quyền chỉ huy của một ông chủ như vậy! Gaby không sao hiểu nổi
nữa. Cô ấy hi vọng tôi tỏ ra khôn ngoan hơn một chút. Nhưng tôi không thể
bỏ mặc các đồng ngũ chiến đấu mà mình không có mặt. Bộ chỉ huy hẳn là
cho rằng tôi cần được nghỉ ngơi chút ít và việc bổ nhiệm tôi sẽ là về bán lữ
đoàn quân dù ở Vannes, nơi tôi đã ra đi cách đây ba năm và là nơi tôi phải
đến trong tháng tư năm 1951.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.