LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 195

Lại quay trở về gian nhà xác cũ kỹ tồi tàn, lại quay trở về với bầu

không khí sặc mùi thối rữa, tôi thở hắt ra một hơi dài, lên dây cót tinh thần
rồi mặc vào người bộ trang phục giải phẫu.

Sau khi cạo bỏ mái tóc của Đường Ngọc, thương tổn trên đầu liền

phơi ra trước mắt.

Tại vùng chẩm trắng nhợt của Đường Ngọc, có một mảng tím xanh

đường kính khoảng 10 centimet.

"Ở đây có xuất huyết dưới da." Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi,

nói. Tôi vẫn lặng thinh, đưa lưỡi dao rạch mở da đầu, lộn lớp da về phía
sau.

"Xuất huyết dưới da chỉ giới hạn ở những chỗ xương sọ nhô lên, có lẽ

là va đập với một mặt phẳng tương đối rộng." Tôi nói.

"Đầu đập xuống đất?" Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu: "Không, không thể như vậy được. Anh còn nhớ không,

hiện trường là con đường đá rất gồ ghề thô ráp, lực ma sát rất lớn, dù có
đập thẳng xuống đường cũng sẽ để lại vết thương giập rách trên đầu.
Nhưng da đầu Đường Ngọc vẫn còn nguyên vẹn, không có bất cứ vết xây
xước nào."

"Hay là vì có tóc?" Chị Hồng đứng bên cạnh lên tiếng.

"Không thể!" Tôi nói. "Tóc có dày đến đâu thì những mỏm đá gồ ghề

trên mặt đường vẫn sẽ tạo thành vết thương trên da đầu. Bởi vậy, em cho
rằng, tổn thương kiểu này có lẽ được hình thành do va chạm với mặt phẳng
nhẵn nhụi."

Phân đội trưởng Hoàng bèn hỏi: "Thế là bị ngã hay bị đâm? Nếu là bị

đâm trên mặt phẳng nhẵn nhụi sẽ như thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.