LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 253

Lâm Đào dùng tay, lau mồ hôi trên trán, chỉ vào trong phòng nói:

"Nền đất lát gạch đỏ, chỉ có thể nhận ra đường nét đại khái, không thể nhìn
rõ hoa văn, cũng không đủ điều kiện đối chiếu.

Tôi tràn trề thất vọng, lồng bao bọc giày, đẩy cửa bước vào trong. Mùi

máu theo gió xộc thẳng vào trước mũi, hôi tanh khủng khiếp, khiến tôi bất
giác đưa mu bàn tay lên dụi mũi.

Lúc này đã là mùa thu, nắng gắt đã giảm đáng kể, nhưng do trong nhà

kín mít không thông gió nên nhiệt độ trong phòng cao hơn nhiệt độ ngoài
trời đến 5ºC. Trong nhà cực kỳ lộn xộn, có một giường ngủ, một bàn ăn,
một kệ bếp, còn có "nhà vệ sinh" được quây bằng vải ở góc tường. Đúng là
ăn ngủ vệ sinh đều chung một chỗ.

Đèn trong nhà vẫn bật, đó là một bóng đèn dây tóc tù mù, do điện áp

không ổn định nên ánh sáng cứ chập chờn chớp tắt.

"Khi mọi người tới, đèn có bật không?" Tôi tiện tay tắt đèn điện, hiệm

trường lập tức tối sầm dù bên ngoài trời đang sáng trưng. Tôi sợ ảnh hưởng
tới công tác khám nghiệm dấu vết nên vội vàng bật đèn trở lại.

"Người báo án là hàng xóm nhà nạn nhân." Phân đội trưởng Tào nói.

"Khoảng 4 giờ sáng, người hàng xóm tới nhà nạn nhân có việc gấp, thấy
trong nhà vẫn sáng đèn bèn đẩy cửa chính, thấy cửa đã đóng liền đi vòng ra
cửa sau. Cửa sau khép hờ, người này đánh bạo đẩy cửa ngó vào, thấy bức
tường bên giường toàn máu là máu."

"Chủ nhà là ai? Sống lôi thôi lắm phải không?" Tôi hỏi.

"Vừa rồi đã điều tra rõ, chủ nhà là bà cụ, nhà cửa tuy nhếch nhác

nhưng bà ta đỏm dáng lắm đấy." Phân đội trưởng Tào nói. "Ngày nào cũng
ăn bận trang điểm xanh đỏ tím vàng cứ như thiếu nữ, có rất nhiều tình
nhân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.