LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 366

Di chuyển thêm được một cây số, tôi đã phát hiện ra nguyên nhân tắc

đường. Có vài chiếc xe cảnh sát đỗ ở phía trước, đèn nhấp nháy xanh lét.
Giữa các xe cảnh sát chăng một vòng dây cảnh giới, bên ngoài vòng dây,
người ta xúm đông xúm đỏ, kiễng chân, vươn cổ ngó xem.

"Những người kia mang vác bao nhiêu đồ đạc, thế mà vẫn cố chen vào

được, tài thật đấy!" Đại Bảo thở dài bất lực.

Người xem đứng quây thành vòng, chiếm hết nửa phần đường dành

cho xe cơ giới và toàn bộ phần đường dành cho người đi bộ, ô tô chen chúc
nhau ở nửa đường còn lại. Hơn chục cảnh sát đi lại như con thoi, vừa phân
luồng giao thông, vừa giải tán đám đông, nhưng cả hai công việc này đều
không mấy hiệu quả.

Xe chúng tôi còn cách hiện trường khoảng hai trăm mét nữa nhưng đã

không thể nhúc nhích nổi nữa, cũng không thể bỏ xe lại đó, vì vậy sẽ khiến
cho đoạn đường càng thêm tắc nghẽn. Tôi bực bội đập mạnh vào vô lăng.

Còn hai kẻ ngồi phía sau vẫn an nhàn vô sự.

Lâm Đào nói: "Anh xem kìa, đám đông quây kín thành vòng tròn, mà

tâm của vòng tròn có lẽ chính là hiện trường trung tâm đấy."

Đại Bảo nói: "Nếu là như vậy, hiện trường trung tâm có lẽ là một bến

xe bus?"

"Tại bến xe bus thì có thể xảy ra án mạng gì được?" Lâm Đào nói.

"Người xe qua lại nườm nượp thế kia, đừng nói là xảy ra vụ án cố ý gây
thương tích dẫn tới tử vong đấy nhé? Thế thì gọi chúng ta tới làm gì nhỉ?
Chẳng có tí gay cấn nào hết."

Khi xe của chúng tôi chỉ còn cách hiện trường khoảng ba mươi mét,

cảnh sát khu vực phụ trách bảo vệ hiện trường cũng đã nhận ra xe cảnh sát
của chúng tôi, vội vàng rẽ đám đông, mở ra một lối đi hẹp. Nhưng đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.