LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 396

"Ý của anh ấy không phải là vào quán ấy massage chân đâu." Đội

trưởng Tiêu cười nói. "Anh ấy đã vô tình phát hiện ra manh mối vụ án."

Nghe đội trưởng Tiêu nói vậy, Đại Bảo, Lâm Đào và điều tra viên đều

theo nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đó là một cửa hiệu massage chân, trên tấm biển là một hàng chữ cái

tiếng Anh: "Aloba".

*

"Phải!" Chủ cửa hiệu là một người phụ nữ mập mạp, cất giọng ẻo lả

đáp. "Cái áo này là đồng phục của cửa hiệu chúng tôi."

Tôi chỉ về phía một nhân viên trong cửa hiệu, hỏi bà chủ: "Thường

ngày nhân viên của chị đều mặc áo đồng phục kiểu này à? Gần đây chỗ chị
có ai mất tích không?"

"Đồng phục thì đương nhiên ngày nào cũng phải mặc rồi." Bà chủ nói,

"mất tích hay không làm sao tôi biết được, chỗ chúng tôi là công việc chân
tay, không làm nổi thì bỏ, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm."

"Chị nói dối!" Lâm Đào nói. "Nếu đúng theo cách đào thải mà chị nói,

chẳng phải chị lỗ vốn à? Áo đồng phục cũng là tiền cả, nhân viên thích
nghỉ là nghỉ, còn mặc luôn cả áo đồng phục đi luôn thì chị cũng thiệt hại
kinh tế chứ?"

"Cậu em, trông cậu đẹp trai thế kia mà sao ăn nói khó nghe thế?" Bà

chủ nói. "Tính tôi hào phóng, chẳng so đo gì một cái áo cả."

Hộ Lâm Phong kéo tôi ra ngoài cửa, nói: "Bố của bà chị này là huyện

phó thường vụ của huyện, có chống lưng đấy. Cửa hiệu này trên danh nghĩa
là quán massage chân, thực ra là ổ mại dâm trá hình. Nhưng do họ kiếm
tiền nhờ gái bán hoa chứ không phải nhờ nhân viên massage chân nên nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.