LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 42

không phá được vụ án nên mới bịa ra là nạn nhân tự ngã. Nếu là tôi, tôi
cũng không tin."

Tôi cúi gằm mặt, hiểu rằng sư phụ đang trách mình.

"Được rồi!" Sư phụ nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi lại thấy thương

hại, nói tiếp. "Bây giờ chúng ta hãy quay lại hiện trường, mong rằng có thể
tìm ra chứng cứ hữu ích ở đó."

"Chuyện này không thể chỉ trách một mình Bí Đao được." Lâm Đào

cũng đã nhận ra sự trách cứ của sư phụ, bèn bước lại gần giải nguy cho tôi.
"Bên khám nghiệm dấu vết chúng em cũng phải chịu trách nhiệm. Em cho
rằng lần này sở dĩ phía em không thể tìm ra manh mối, bởi lẽ trong lần
khám nghiệm hiện trường đầu tiên, chúng em chỉ chú ý tới khung cửa sổ
tầng hai và mặt đất nơi nạn nhân rơi xuống, nhưng lại không quan sát kỹ
bậu cửa sổ tầng hai và bức tường nơi nạn nhân có thể đã bấu víu vào."

"Chuyện này không thể trách cậu được." Sư phụ vẫn khăng khăng đổ

hết trách nhiệm lên đầu tôi. "Bác sĩ pháp y mà không thể làm rõ nguyên
nhân tử vong, phục dựng hiện trường sai lầm, đương nhiên là các cậu
không thể tìm ra dấu vết vị trí ở vị trí chính xác. Tần Minh lần này khó mà
chối bỏ trách nhiệm."

Tôi lại cúi gằm mặt xuống, bài học này đúng là khắc cốt ghi tâm.

*

Quay lại hiện trường, Lâm Đào một mình leo lên bức tường bao cao

gần hai mét, cầm kính lúp tìm kiếm dấu vết trên tường, còn vài nhân viên
pháp chứng khác xúm lại xem xét bậu cửa sổ trên tầng hai. Lúc này thì tôi
chẳng thể giúp được việc gì, chỉ sốt ruột đi vòng quanh sân nhà, chờ đợi tin
tức tốt lành từ họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.