LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 462

Vừa dứt lời, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng gầm rú ở tít xa trong

núi.

Tôi cười méo mó: "Nếu không thì biết phải làm thế nào đây? Để tử thi

nằm thêm một đêm ở đây, hay là chúng ta đưa xác lên xe cảnh sát chở về
huyện lỵ?"

Bác sĩ Hoa lắc đầu quầy quậy, rõ ràng cả hai cách đều không thể được.

Tôi nói: "Biết sao giờ? Đã không còn cách nào khác thì đành phải làm

tiếp vậy. Đông người thế này, dã thú chẳng dám bén mảng đến đâu! Có đến
cũng là đến nộp mạng làm bữa khuya cho chúng ta."

Rồi tôi cùng với Đại Bảo đặt thi thể lên tấm nilon, khiêng tới bên xe

khám nghiệm, sau đó bảo đội trưởng Triệu trèo lên nóc xe, dựng đèn khám
nghiệm lên. Cùng với tiếng nổ rền của máy phát trên xe, ngọn đèn khám
nghiệm chiếu ra hai luồng sáng chói lòa.

"Anh nhìn xem," tôi vỗ tay nói, "cái xe khám nghiệm mới sắm này

đúng là phê thật đấy, đúng là đèn chiếu sáng di động, còn sáng hơn cả ban
ngày."

"Các anh phải nhanh lên đấy!" Đội trưởng Triệu nói. "Xăng xe phải

dành để quay về, chỉ đủ để cung cấp cho máy phát điện ba tiếng đồng hồ
thôi."

"Ba tiếng là đủ rồi!" Tôi chỉ vào mấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh xe

khám nghiệm, nói. "Phiền các anh để lại hai người và một xe ở đây đợi
chúng tôi, để chúng tôi có thêm một bồn xăng di động, đề phòng hết xăng."

"Biết đâu còn giúp chúng tôi xử lý bữa ăn khuya nữa." Đại Bảo chêm

vào.

*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.