LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 464

Tôi đã liên lạc rồi, ngày mai nhà xác trong thành phố sẽ cho người đến đưa
thi thể về bảo quản, đợi người nhà nạn nhân tới nhận sẽ quyết định hỏa táng
hay là mai táng."

"Nhà xác thành phố cử người đến cơ à?" Tôi đưa tay áo quệt dòng

nước mũi ròng ròng nhưng vì trang phục giải phẫu làm bằng vải nilon nên
không sao lau sạch được, nước mũi đóng băng bám cứng trên môi khiến tôi
không thể nói cho tròn tiếng: "Cũng tận tình thật đấy, xa thế mà vẫn đến."

"Mơ à, anh nghĩ họ là anh hùng thời đại chắc?" Bác sĩ Hoa khinh

khỉnh nói. "Công an đã phải chi ra khối tiền đấy, giám đốc công an còn đích
thân tới yêu cầu, cuối cùng họ mới đồng ý ngày mai tới. Anh xem, ai cũng
vì nhân dân phục vụ, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế
không biết?"

Tôi khẽ cười, nhấc hai tay Tề Hiền lên, soi dưới ánh đèn quan sát.

"Ơ... em vẫn còn... còn nhìn cái gì nữa?" Đại Bảo khụt khịt mũi, co ro

đứng giậm chân thình thịch.

"Em đang nghĩ," tôi quẹt nước mũi, nói, "cho dù có bắt được kẻ cướp

taxi cũng không thể chứng minh được hắn đã sát hại Tề Hiền, dù sao thì
chiếc xe cũng đã hỏng rồi."

"Tại sao lại không thể chứng minh được?" Bác sĩ Hoa hỏi. "Nếu hung

thủ cất giấu khẩu súng cảnh sát thì đó chính là bằng chứng đanh thép. Hắn
đã dùng chiếc xe này để sát hại cảnh sát thì mới có súng chứ. Còn chiếc
taxi này từ đâu ra? Chỉ có thể là giết tài xế taxi để cướp lấy."

"Nếu hắn nói nhặt được chiếc xe thì sao?" Tôi nói. "Dù sao cũng

chẳng có cách nào chứng minh được Tề Hiền đã bị giết trên xe, chỉ có thể
chứng minh viên cảnh sát bị giết trên xe thôi."

"Thế thì chẳng phải là cãi cùn à?" Bác sĩ Hoa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.