Báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y cũng đính kèm với hồ sơ,
trong đó viết rằng, khoang miệng và mũi của nạn nhân biến dạng, trong
khoang miệng và khí quản có bùn đất, tạp chất, suy đoán rằng nạn nhân bị
hung thủ ấn mặt xuống mặt đất bùn, dẫn đến ngạt thở cơ học, những tổn
thương tại vết trói trên hai tay và bên trong âm đạo có phản ứng sống
không rõ rệt, có nghĩa là sau khi hung thủ kéo Lâm Tiếu Tiếu tới địa điểm
gây án đã ấn mặt cô bé xuống bùn đất cho tới khi cô bé tắt thở, không còn
giãy giụa được nữa. Sợ cô bé chưa chết hẳn, hắn đã trói hai tay cô bé lại,
sau đó mới thực hiện hành vi hiếp dâm. Kỳ thực, lúc này Lâm Tiếu Tiếu đã
chết, hung thủ giao cấu với xác chết.
Nhìn vào đó thì vụ án này không hề khó, tôi thầm nghĩ, chỉ căn cứ vào
mấy tấm ảnh và bản báo cáo giám định, về cơ bản, tôi đã phục dựng được
quá trình gây án của hung thủ, vậy thì tại sao tới tận bây giờ, vụ án của
Lâm Tiếu Tiếu vẫn chưa được phá? Tôi tiếp tục xem xuống phía dưới, tới
khi đến mục "chứng cứ" mới hiểu ra rằng, hóa ra vụ án này chưa có đủ
bằng chứng nên không thể nào sàng lọc đối tượng tình nghi.
Không đúng, đó là vụ án hiếp dâm, kiểu gì cũng sẽ để lại vết tinh
trùng chứ? Tại sao lại không lấy mẫu xét nghiệm? Nhìn vào tổn thương tại
âm đạo của nạn nhân, thấy chủ yếu là vết trầy xước, hơn nữa phân bố
không đều, không giống như bị dâm ô mà có lẽ là giao cấu. Tại sao lại
không tìm thấy chứng cứ?
Đúng lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, chuông điện thoại chợt réo lên
inh ỏi. Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc.
"Vừa hay em đang định hỏi về việc tuyển người." Tôi đóng hồ sơ vụ
án Lâm Tiếu Tiếu lại, nói với Đại Bảo.
Mấy năm nay, mỗi khi có vụ án, sư phụ đều dẫn tôi chạy hiện trường,
áp lực công việc của cả hai chúng tôi rất lớn, bởi vậy, chúng tôi chuẩn bị
tuyển thêm một bác sĩ pháp y từ cơ quan công an cơ sở vào phòng Pháp y