LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 522

Bác sĩ Vương gật đầu đồng tình: "Đúng là loại người không bằng cầm

thú. Đến trẻ con cũng không tha."

Đại Bảo chớp chớp mắt, cuối cùng cũng đã bừng tỉnh: "Mọi người....

mọi người đang nói... em bé bị chôn sống à?"

Hồi nhỏ đọc truyện diễn nghĩa hay có cảnh chôn sống người ta, nhưng

giờ đã sang thời đại văn minh, tình trạng này đã cực kỳ hiếm gặp, vì người
bình thường sẽ chẳng ai ngoan ngoãn chịu trận. Nhưng trẻ nhỏ thì khác, vì
trẻ nhỏ hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Bác sĩ Vương chuyển thi thể đứa bé lên một bệ xi măng sạch sẽ, lấy

kẹp cầm máu vạch mí mắt ra: "Anh xem này, trong mắt đứa bé có các, niêm
mạc bị xung huyết, cho thấy lúc nạn nhân bị vùi xuống, mắt vẫn còn cử
động. Vậy thì những vết trầy xước trên tay chính là phản ứng sống khi nạn
nhân nắm chặt lấy cát."

Đại Bảo gật đầu.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, vì đây là nơi hẻo lánh nên không có đám

đông nào kéo tới xem. Tôi quay sang nói với cảnh sát khu vực: "Các anh
hãy canh giữ không cho ai tới gần, chúng tôi sẽ giải phẫu tử thi ngay tại
đây." Vừa nói tới hai chữ "giải phẫu", tôi bỗng cảm thấy như có khối đá
tảng đè chặt xuống tim mình, thở không ra hơi. Rạch dao mổ vào cơ thể
non nớt của đứa bé, đó quả là một sự giày vò tâm lý ghê gớm đối với một
bác sĩ pháp y."

"Theo em thì liệu có phải là ai đó vứt bỏ con mình không?" Đại Bảo

hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: "Nếu là vứt con, người ta thường sẽ bỏ trước cửa cô

nhi viện hay cổng nhà người khác. Con ai chẳng phải rứt ruột đẻ ra? Cho
dù phải vứt bỏ vì bất kỳ lý do gì cũng sẽ vô cùng đau đớn, đâu có lý gì lại
còn đem chôn sống? Hơn nữa, nếu như muốn bỏ, người ta đã bỏ luôn từ lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.