LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 105

trong nhà nên không phản đối. Vì vậy, tôi làm hẳn một chuyến đến trung tâm
giữ chó mèo lạc ở Lancaster, California, cách Los Angeles chừng một trăm
cây số về phía đông bắc, sục sạo các hành lang hẹp đầy những lồng là lồng,
đi qua hàng chục khuôn mặt buồn bã và gầm gừ để tìm chú cún lý tưởng.

“Tôi muốn tìm con nào nòi bé thôi,” tôi nói với người nhân viên trung tâm
đang hướng dẫn mình.

Bà này cam đoan sẽ giúp tôi tìm được một chú chó nhỏ, sau đó dẫn tôi đến
chiếc lồng có sáu con cún nhỏ xíu lông màu nâu. Tôi không biết đây là giống
chó gì; trông chúng giống như loài chó lai. Tôi trỏ vào con bé nhất, và một
tuần sau, sau khi chú cún con đã được tiêm ngừa đầy đủ, tôi quay lại trung
tâm đón nó. Tôi đặt tên cho nó là Angus theo Angus Young, tay guitar chính
của AC/DC.

Ngay từ đầu, tôi đã nhận ra rằng có thể mình vừa phạm phải một sai lầm lớn.
Angus là chú chó vui vẻ, đáng yêu, nhưng nó cực kỳ hiếu động và phóng
túng kinh khủng. Mỗi khi nhốt nó một mình trong nhà, tôi đi về là y như
rằng thảm phòng khách dính toàn phân chó. Rõ ràng là nó đã xả một cách
bừa bãi hoặc tùy hứng, sau đó giẫm vào và đi khắp nhà như đang tái tạo một
bức tranh của Jackson Pollock. Ban đầu, tôi nghĩ nó làm vậy là vì nó buộc
phải xả, do đó trước khi ra khỏi nhà tôi dắt nó ra ngoài để nó giải quyết. Nó
đi ngay, nhưng khi tôi quay về vẫn thấy phân nó ở khắp nơi. Tôi phải lôi đồ
vệ sinh ra và xuống phố một tiếng để giải quyết đống lộn xộn nhằm đưa căn
nhà về mức chấp nhận được. Bạn cùng phòng với tôi là người dễ tính trong
mọi chuyện, nhưng tình hình này khiến cô ấy nhanh chóng phát ngấy.

Khoảng hai tháng sau khi nhận nuôi Angus, tôi về nhà và thấy nó đã chui
vào tủ bát nơi tôi cất thức ăn của nó. Cánh cửa mở toang, và những viên thức
ăn của chó vương vãi khắp sàn nhà bếp. Thông thường, ngay khi tôi vừa
bước vào cửa trước, Angus đã đón tôi bằng cái miệng đầy nước dãi và cái
đuôi ngoáy tít. Lần này tôi chẳng nghe thấy gì cả. Tôi quay trở lại phòng
khách và thấy nó đang nằm ngửa trên ghế bành, bốn chân giơ lên trời, giống
như một người vừa bị thách tham gia thi ăn bánh và giành chiến thắng với
một nửa thời gian.

“Angus, khôôôôôôông!” Tôi rên lên.

Nó lăn cái bụng căng phồng về phía tôi, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt từ
trước đến nay tôi chỉ nhìn thấy một lần duy nhất trong đời – từ một cô nữ
sinh trượt chân trước tòa nhà ký túc xá đại học, ngay sau đó nôn vọt ra đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.