LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 116

chuyện xảy ra, bố sẽ vì gia đình mà làm những việc chả bao giờ bố làm cho
người khác.”

Khoảng một tuần sau, tôi hoàn tất cuốn sách. Tôi đã thức gần trọn một đêm
và đi vào phòng khách, nơi bố tôi đang ăn Grape-Nuts và đọc báo.

“Con xong rồi! Con hoàn thành cuốn sách rồi,” tôi khoe.

“Tao không thể tin là người ta lại đi xuất bản những điều mày viết,” ông
nói.

“Con biết. Điên rồ, đúng không ạ?”

“Trong đời mày chưa bao giờ – chưa bao giờ được xuất bản thứ gì cả. Chưa
bao giờ. Mày chưa bao giờ có chữ bỏ mẹ nào được xuất bản ở bất cứ đâu!”
ông nói, giọng vẫn tỏ ra không tin. (Bố tôi chưa bao giờ tính những bài viết
trên mạng của tôi là tác phẩm “được xuất bản” – hay xuất bản được.)

“Tao muốn nói là không một thứ bỏ mẹ nào cả! Không hề! Vậy mà bây giờ
MÀY, mày sẽ có sách bán ở cửa hàng ư?! Lạy Chúa. Tin thế đếch nào được.
Nghĩ cái nào…”

“ĐƯỢC RỒI, CON HIỂU. Con chưa bao giờ xuất bản thứ gì cả, con là
người may mắn nhất quả đất. Con không xứng đáng. Con hiểu rồi,” tôi hét
lên.

“Ôi, khốn thật, xin lỗi con trai nhé, bố không định đá xoáy gì mày cả. Chẳng
qua là, ờ, khó tin bỏ mẹ đi được, thế thôi.” Ông ngừng lại và bảo tôi ngồi
xuống bên cạnh ông trên chiếc ghế bành. “Chúc mừng, bố tự hào về mày.
Làm miếng Grape-Nuts đi.”

Ông rót cho tôi một bát và trao cho tôi mục thể thao. Vài giây im lặng khi
chúng tôi ăn sáng và đọc báo.

“Chẳng qua là bố có chút vấn đề khi suy nghĩ về điều đó,” ông nói, một lần
nữa dừng đọc báo ngước mắt nhìn lên và lắc đầu. “Bố muốn nói rằng, người
ta cho mày tiền để làm việc này. MÀY. Được lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.