LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 28

thẳng vào mắt tôi với vẻ điềm tĩnh đến lạ.

“Ngay bây giờ tao sẽ cho mày một cơ hội để nói cho tao nghe bất cứ những
gì mày muốn nói,” ông nói.

Ngay lập tức tôi bật khóc và vừa nức nở, sụt sịt vừa bảo bố rằng tôi quên làm
thí nghiệm nên đã lập dữ liệu giả. Bố cầm lấy cuốn sổ của tôi, xé nó ra làm
đôi và gắng sức ném nó qua hàng rào, nhưng những trang rời ra bay phấp
phới giống như một lễ kỷ niệm pháo trang kim đáng thất vọng. Ông đá
chúng ra xung quanh giống như cố gắng hất một con sói đói khỏi ống chân
mình. Ông tiếp tục làm thế khoảng hai mươi giây, và rồi vẫn không thỏa
mãn, ông cầm lấy một món đồ chơi của con chó và ném ra ngoài sân giống
như vận động viên đẩy tạ cố gắng giành huy chương vàng. Khi Brownie nhặt
được món đồ chơi và nhảy cẫng lên lần thứ hai trong trò chơi ném bắt thì bố
tôi nổ tung.

“VỚ VẨN HẾT! MÀY VIẾT VỚ VẨN HẾT!” ông hét lên.

“Con nghĩ rằng bố đã bảo là cho con một cơ hội để nói!” tôi hét lại.

“Ừ, mày nói rồi, và toàn là thứ vớ vẩn cả, khốn kiếp thật!”

Mẹ tôi lao ra để xem có chuyện gì. Bà dỗ dành bố và đưa ông về phòng ngủ
để nói chuyện. Khoảng mười phút sau, ông quay trở lại sân, đã bình tĩnh hơn
nhưng vẫn đang cáu.

“Mày bôi nhọ toàn bộ cộng đồng khoa học. Einstein cái bỏ mẹ gì, ai cũng
vậy hết.”

Tôi bảo rằng tôi biết điều đó, và tôi xin lỗi.

“Đây là nghề kiếm sống của tao, mẹ kiếp, và tao làm rất, RẤT nghiêm con
mẹ nó túc.”

“Con biết ạ.”

“Không. Mày chả biết đếch gì cả. Vậy việc sắp tới của mày sẽ như thế này.”

Ông bắt đầu bảo rằng tôi phải đến gặp cô giáo và kể cho cô nghe do tôi chưa
tiến hành thí nghiệm nên đã làm giả dữ liệu, rồi hỏi cô xem tôi có thể xin lỗi
các bạn trong lớp vì đã gian dối được không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.