LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 31

6. Hiểu giá trị của đồng tiền là điều
quan trọng

"Hãy im mồm lại và ăn đi."

Cả bố và mẹ tôi đều xuất thân là con nhà nghèo – mẹ tôi ở trong một cộng
đồng người Ý nghèo khổ ngoại ô Los Angeles (bà có năm anh chị em, cả
ông và bà ngoại đều mất trước khi mẹ lên mười lăm tuổi, sau đó mẹ và các
anh chị em được vài gia đình họ hàng chia ra nuôi); còn bố tôi ở một trang
trại thuộc Kentucky cùng gia đình làm tá điền cho đến năm bố tôi mười bốn
tuổi thì ông nội mua lại trang trại.

“Khi nào bố đau tai, bà nội sẽ đái vào tai bố để chữa,” có lần bố kể cho tôi
nghe như vậy để minh họa về cái nghèo của gia đình mình.

“Nghe lạ quá bố ơi. Người nghèo cũng đâu có làm vậy.”

“Ừ, có lẽ ví von như vậy không được hay ho lắm,” ông nói sau một lúc suy
nghĩ.

Mặc dù vậy, bố mẹ tôi chưa bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nhắc nhở tôi
và các anh tôi rằng chúng tôi quá sướng. “Chúng mày nhảy cỡn lên ván trượt
và xe đạp như thể chúng mày là Nữ hoàng Anh vậy,” ông thường nói vậy
mỗi khi chúng tôi đi chơi rông với bạn bè vào dịp cuối tuần và bỏ bê việc
nhà.

Đôi khi, bố mẹ tôi tỏ ra lo ngại rằng anh em chúng tôi được nuông chiều quá
đáng; rằng chúng tôi lớn lên mà không hiểu được giá trị của đồng tiền, hoặc
cảm giác bươn trải là thế nào. Trước khi vào học trường luật và bắt đầu hoạt
động trong lĩnh vực luật nghèo đói, thậm chí mẹ tôi còn dành rất nhiều thời
gian rỗi để tình nguyện giúp đỡ cộng đồng người nghèo ở San Diego. Bà
giúp các bậc phụ huynh sống bằng tiền trợ cấp và những gia đình không có
nhà ở, tổ chức các chương trình học bổ túc và phát tiền trợ cấp. Mỗi khi tôi
lèo nhèo, bà lại nhắc đến các gia đình đó.

“Tại sao con không ăn món mì ống?” Một hôm bà hỏi tôi trong bữa tối, khi
tôi lên mười tuổi.

“Vì trong đấy có đậu,” tôi trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.