LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 46

8. Cố gắng hết sức, và nếu vẫn làm
không tốt thì tìm cách rút nhanh

"Ồ, xin lỗi nhé, bị kẹt trong phòng không giống như ở tù đâu. Ở trong
phòng, mày không lo bị hiếp dâm tập thể."

Bố tôi luôn trân trọng chuyện học hành và làm việc chăm chỉ. “Nếu mày làm
việc và học tập chăm chỉ mà vẫn thất bại, chẳng sao cả. Nhưng nếu vớ vẩn
mà thất bại thì mày là đồ vứt đi.” Nhưng ngoài việc nỗ lực, còn có rất nhiều
yếu tố khác để chuyện học hành ở trường có thể thành công và thú vị, đặc
biệt là khi bạn trẻ hơn người ta. Có lẽ yếu tố quan trọng nhất là bạn hòa nhập
vào tập thể như thế nào.

Khi mới vào cấp hai, tôi cao có một mét rưỡi, nặng ba mươi hai cân, đeo cặp
kính to đùng, và – theo như lời bố tôi kể lại – giọng nói nghe như một mụ
đàn bà tí hon. Nói chung là tôi biết thân biết phận, xét trên phương diện hình
thể, khi trong chuyến tham quan Thủy Cung, một nghệ sĩ biếm họa vẽ một
bức tranh về tôi, mặc dù trông cũng chẳng đến nỗi phóng đại như thế. Về cơ
bản, tôi là nhân vật mà một người viết kịch bản lười biếng có thể nghĩ tới khi
đang rặn dở kịch bản: Thằng đần điển hình. Mẹ tôi nghĩ “nhút nhát” đồng
nghĩa với việc tôi có khả năng sáng tạo. Vì vậy khi tôi chuẩn bị vào lớp bảy,
mẹ tôi bàn với bố tôi đưa tôi đến trường nghệ thuật biểu diễn, nơi toàn lũ trẻ
con nhút nhát y sì như tôi. Nhưng sau khi tôi học xong lớp bảy, bố mẹ tôi
quyết định rằng đi học ở đây thật là lãng phí.

“Cả một năm trời, bố chả thấy người ta khiến cho mày sáng tạo hay biểu
diễn
được cái gì cả. Coi như đỡ mẹ nó được khoản tiền trả thêm cho mày đến
cái nơi gọi là Trường Nghệ thuật Sáng tạo và Biểu diễn,” bố tôi bảo thế khi
cảnh báo với tôi rằng tôi sắp sửa quay trở lại trường công.

Đến đầu năm lớp tám, tôi vẫn chưa có hiện tượng “nhổ giò,” vì vậy trông tôi
chả khác gì năm ngoái. Trên thực tế, tôi nghĩ có khi giọng tôi còn cao hơn ấy
chứ. Trong buổi học đầu tiên, khoảng năm phút là tôi hiểu ngay năm học lớp
tám sẽ diễn ra như thế nào.

“Justin Halpern,” tôi thông báo khi giáo viên chủ nhiệm hỏi tên.

Một thằng bé to lớn có ria mép tên là Andre vươn tới chỗ tôi. “Ê, đồ dẩm,”
nó thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.