LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 49

“Không phải đâu,” tôi lẩm bẩm. Lúc đấy, tôi thực sự ước sao bố đúng là
người của FBI.

Khi chuông reo, tôi đi ra hành lang và bố bảo, “Cầm lấy đồ của mày. Chúng
ta đi gặp thầy giáo.”

“Chúng ta không để đến cuối buổi được sao bố? Tại sao bố lại phải làm vậy
trong giờ học?” Tôi hỏi.

“Con trai, cứ bình tĩnh. Bố chỉ muốn nói chuyện với hắn thôi. Bố sẽ không
vặn đầu và tương vào cổ họng hắn đâu. Trừ trường hợp hắn chọc tức bố.”

Chúng tôi đi về phía ngôi nhà gỗ ở ngoài rìa khuôn viên trường, nơi lớp học
toán của tôi tập hợp. Lũ trẻ bắt đầu có mặt đông đủ, và ông thầy giáo cộc cằn
của tôi đang ngồi trong góc đằng sau chiếc bàn. Trông ông ta giống như
Dustin Hoffman , nếu như da của Dustin Hoffman làm bằng giấy báo và đem
phơi nắng. Bố tôi lao vào lớp và bước thẳng đến chỗ ông ta. Tôi nấn ná ở
ngoài hành lang, cố gắng để không bị ai nhìn thấy.

“Anh là giáo viên dạy toán hả?” bố tôi lên tiếng.

Thầy giáo tôi ngước lên, vẻ khó chịu.

“Đúng thế. Tôi giúp gì được anh?”

Khoảng mười học sinh đang ngồi trong lớp bắt đầu chú ý.

“Ở kia, ở bên ngoài, là con tôi. Nó là học sinh của anh,” bố tôi nói.

Tôi giấu mình đằng sau cái gì đó.

“Justin, vào đây. Làm gì đấy, con trai?”

Tôi từ đằng sau gốc cây bước ra và đi lên bậc tam cấp dẫn vào lớp học.

“Bây giờ thế này, anh đánh trượt nó, không sao cả. Nếu nó đáng bị đánh
trượt thì cho nó trượt thẳng cẳng đi. Nhưng khi tôi kiểm tra, thậm chí nó còn
không nắm được những khái niệm cơ bản và bảo rằng anh chưa bao giờ dạy
chúng nó cả,” bố nói.

“Đây là lớp toán nâng cao, và nếu học sinh không theo được thì phải chuyển
sang lớp khác phù hợp với trình độ kỹ năng của các em. Tôi đã dạy lớp này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.