LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 63

11. Luôn đặt chân thuận lên trước

"Một thằng nhóc ba tuổi không cần phải có bằng mới hành động như đồ
khốn nạn."

Khi tôi đang tuổi lớn, mỗi năm một lần gia đình tôi lại đi thăm họ hàng bên
nội ở Champaign, Illinois, và mấy thế hệ nhà Halpern lại quây quần ở nhà cô
Naomi. Không giống bố tôi, bà con bên nội là những người dịu dàng, ân cần
và nồng nhiệt nhất mà tôi từng gặp. Mỗi khi đi Midwest để thăm họ hàng, tôi
có cảm giác như mình đang trong một dịp Giáng sinh đặc biệt: Mọi người
đều mặc áo sáng màu, sặc sỡ, và mỗi khi lần đầu tiên gặp một người lớn,
người đó lại thốt lên, “Trông cháu kìa! Cháu đã lớn tướng lên và đẹp trai quá
đi mất!” rồi mới quay sang bố mẹ tôi và mỉm cười nói, “Thằng bé đẹp trai
đấy chứ?” Bố tôi luôn đáp lại bằng một câu trả lời duy nhất, “Vâng, tôi chỉ
chờ đội kiểm mẫu đến là nghỉ hưu thôi,” sau đó ngượng nghịu cười rất lâu,
đôi khi tới mức nấc lên vì hết hơi, trong khi toàn bộ chúng tôi trong trang
phục áo len sặc sỡ lặng lẽ đứng chờ đến khi xong vụ cười khùng khục đó.

Trong chuyến đi Illinois thường lệ vào tháng Mười một năm 1997, chúng tôi
có khá nhiều họ hàng nhí chạy quanh nhà. Tất cả đều là những đứa trẻ tuyệt
vời, nhưng có một đứa tôi thấy đặc biệt thú vị: Joey, lúc đó mới ba tuổi. Lần
gần nhất tôi gặp Joey là cách đấy vài tháng tại nhà một người bà con ở
Seattle, nhân dịp sinh nhật nó. Thằng bé phấn khởi với ngày sinh nhật đến
mức chạy hết tốc lực quanh nhà gần một tiếng đồng hồ, khoảng một phút lại
đột ngột đứng khựng lại trước mặt một người họ hàng và hét lên, "HÔM
NAY LÀ CHÚC MỪNG SINH NHẬT CHÁU, ÔI THÍCH QUÁ!" Nó giống
như một David Lee Roth tí hon khuấy động đám đông tại buổi hòa nhạc của
Van Halen lúc anh chuẩn bị hát “Jump.” Mỗi lần nó đứng lại trước mặt tôi,
khi nó chưa kịp hô lên thì tôi đã khích nó bằng câu, “Chúc mừng sinh nhật
của Joey chứ?!” Mắt nó mở to, như thể tôi vừa bay lên trước mặt nó, và nó
hét lên, “CHÚC MỪNG SINH NHẬT CỦA JOEY, ÔI THÍCH QUÁ!”
Chúng tôi làm vậy được khoảng hai mươi lăm lần thì anh Dan bước đến chỗ
tôi và nói, “Ê, dừng con mẹ nó lại đi.”

Bây giờ, đã vài tháng trôi qua, tại buổi sum họp gia đình này, tôi mới có dịp
gặp lại Joey. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, nó đã ngoác ra cười toe toét và vừa
chạy đến chỗ tôi vừa hét lên, “CHÚC MỪNG SINH NHẬT CỦA JOEY, ÔI
THÍCH QUÁ!” Tôi bật cười và bảo với nó rằng tôi rất vui khi gặp nó, nhưng
nó chẳng mảy may đếm xỉa đến lời chào của tôi. Nó cứ thế gào câu đấy hết
lần này đến lần khác. Trong khoảng mười phút đầu tiên, họ hàng còn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.