“Bố nói ‘hư vô’ là sao?” tôi hỏi, cảm thấy tim mình bắt đầu đập rộn lên một
chút.
Ông lại đặt tờ báo xuống.
“Hư vô ấy, mày biết mà. Chả có gì cả. Giống như, làm sao mà mô tả được
bởi vì nó chẳng là cái gì cả. Bố không biết, nếu nó khiến mày cảm thấy dễ
chịu hơn, cứ hình dung một màn đêm tuyệt đối, không tiếng động, không có
gì cả. Nghe thế nào?”
Nhịp tim tôi tăng nhanh hơn, và tôi bắt đầu cảm thấy váng vất. Tôi chỉ không
hiểu làm thế nào mà bố có thể tin được điều này và chấp nhận được nó. Hơn
nữa, định nghĩa của bố về cái chết chỉ thêm vào nỗi sợ của tôi một điều rằng
vấn đề này là vô hạn. Tôi luôn ám ảnh về việc theo dõi thời gian. Hồi ở
trường đại học, một đêm tôi hút cần sa, mấy đứa bạn cùng phòng về và thấy
tôi ngồi bên lò vi sóng, đặt chế độ hẹn giờ mười lăm giây hết lần này đến lần
khác để đếm xem bao nhiêu phút đang trôi qua. Bây giờ tôi lại được bảo là
chẳng những không có kiếp sau mà những gì tất cả chúng ta có được trong
tương lai chỉ là hư vô vĩnh viễn.
“Làm thế nào mà bố biết được điều đó? Bố không biết, chẳng qua chỉ là ý
kiến của bố mà thôi,” tôi nói.
“Không. Chẳng phải ý kiến của bố. Đấy là điều xảy ra. Thực tế đấy,” ông trả
lời, lại lôi tờ báo ra và bắt đầu đọc. Tôi cảm thấy có thể mình sắp sửa chết, vì
vậy tôi loạng choạng đứng dậy và đi đến phòng bố mẹ tôi, mẹ tôi đang ngồi
trên giường. Ngay lập tức, bà nhận ra có chuyện không ổn.
“Justy, trông con kinh quá! Có chuyện gì thế?” bà hỏi, vỗ tay lên khoảng
trống bên cạnh mình, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Tôi kể cho bà nghe những điều bố vừa nói, và bà cố gắng an ủi tôi bằng cách
bảo rằng rõ ràng là bố chẳng biết gì về những điều xảy ra sau khi chúng ta
chết.
“Ông ấy chưa bao giờ chết, và đấy là cách duy nhất để người ta có thể biết,
đúng không?” bà khẽ lẩm bẩm.
“Vâng, con nghĩ là mẹ nói đúng,” tôi trả lời, chưa tin cho lắm.
Đúng lúc đấy bố tôi đi vào và mẹ tôi nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt ông
rồi nói, “Sam này, anh hãy bảo với Justin là anh không biết điều gì sẽ xảy ra