mang ra, bố tôi nâng ly chúc mừng tôi và Patrick.
“Chúc mừng các chàng trai. Vì đã kiên trì học nghề và vẫn tiếp tục theo đuổi
nó. Và chúc mừng Justin vì đã tìm được công việc mới.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người lại chúc mừng nồng nhiệt đến thế với
một công việc có mức lương tối thiểu, nhưng niềm tự hào của bố tôi hoàn
toàn chân thật.
Cô phục vụ bàn chúng tôi hôm đấy có mái tóc vàng và đôi mắt to màu xanh
nước biển. Dù đang mặc bộ đồng phục hầu bàn xoàng xĩnh nhưng trông cô
vẫn hết sức hấp dẫn. Như thường lệ, bố tôi giở hết bài tán tỉnh ra. Ông bắt
đầu hỏi cô bất cứ câu hỏi nào có thể tưởng tượng ra về lịch sử của Lawry's,
món thịt bò thượng hạng, sản phẩm muối gia vị, rồi sau đó chuyển sang
những câu hỏi về đời tư của cô – sống ở đâu (Hollywood), làm gì (diễn viên)
– vân vân. Khi mẹ tôi phạm sai lầm là thử gọi món hải sản duy nhất trong
thực đơn, bố tôi nhân cơ hội này trêu đùa.
“Ôi, Joni, anh đến chết vì em. Chết vì em. Đây là Lawry's. Đây là thịt bò
thượng hạng. Em đâu thể đến đây và gọi hải sản được,” ông nói bằng giọng
hơi hăng hái với mẹ tôi. “Đúng không, đúng không?” ông nói thêm, nhìn lên
cô phục vụ.
Mặc dù bố tôi hay nói rằng ông chả tán tỉnh gì cả, nhưng cách ông đối xử với
phụ nữ là đề tài trêu đùa của cả gia đình. Mỗi khi chúng tôi lôi đề tài này ra,
ông lại đáp, “Ôi thôi nào, bố là người có vợ. Bố chả bao giờ phản bội mẹ
mày cả, và nếu có thì mẹ mày sẽ thiến tao ngay, vì vậy chả có lý gì để mà
phản bội cả. Mẹ mày là người Ý, bà ấy làm thật đấy.”
Bố tôi lúc nào cũng thương những người phục vụ bàn. Ông nghĩ họ làm việc
vất vả mà lại hay bị khách hàng đối xử bất công, vì vậy mỗi lần ăn ở nhà
hàng ông lại thưởng ba mươi đến bốn mươi phần trăm, bất kể là ăn cái gì.
Tôi nhìn hóa đơn và thấy gần 220 đô, chắc chắn là bữa ăn đắt tiền nhất ông
từng đưa tôi đi. Gần như chẳng bao giờ chúng tôi ăn uống hoang phí cả, vì
vậy tôi hiểu rằng điều này rất có ý nghĩa đối với ông. Khi nhìn hóa đơn, tôi
thấy ông viết 80 đô tiền thưởng.
Bây giờ, khi đã có thâm niên tám năm làm việc trong lĩnh vực nhà hàng –
làm phục vụ bàn cho năm nơi – tôi có thể nói với các bạn rằng cách làm việc
của chúng tôi y sì như các vũ công thoát y: Đưa tiền đây, chúng tôi sẽ giả vờ
thích bạn. Sau khi cô phục vụ nhìn thấy khoản tiền thưởng, cô ta dưỡn dẹo