LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 11

xuống thuyền ngay. Nhưng tôi còn e ngại, sợ rằng chưa tạo đủ sức năng cần
thiết ở đáy thuyền mà đã để cho bọn trẻ liều lĩnh này nhảy xuống quá mạnh
thì con thuyền có thể chòng chành rất nguy hiểm. Tôi lại thấy phải tăng
cường thêm cho nó một cái cần, giống như kiểu những người thổ dân vẫn
làm ở thuyền họ. Hai cây sào buồm cưa dài bằng nhau, đóng ép chặt vào
thuyền bằng những cái chốt thật khỏe, một ở mũi, một đằng lái. Hai đầu sào
bắt chéo lại, đấu vào nhau nằm trên mặt nước, cách mạn thuyền chừng vài
ba bộ. Ở mỗi đầu, tôi buộc thêm một cái thùng rỗng nút thật kín, không cho
nước lọt vào.

Thế là xong, chúng tôi chỉ còn phải tìm cách ra khỏi chiếc tàu nữa

thôi. Cái lỗ hổng lớn bị phá vỡ ở sườn tàu tạo thành một khung cửa ra vào
rất tiện lợi, chỉ cần cưa bỏ mấy mảnh ván vỡ nham nhở là đủ cho vợ tôi và
mấy đứa con nhỏ nhất có thể qua lại dễ dàng. Tôi đã kéo thuyền lại sát lỗ
hổng đó. Tuy nhiên, trời đã xế chiều, không thể đánh liều tổ chức cuộc
hành trình vào đất liền lúc này được! Hơn nữa, lại còn phải có bơi chèo để
điều khiển thuyền và phải trù tính đem theo những thứ gì nữa chứ! Thế là
chúng tôi quyết định ở lại một đêm nữa trên tàu. Thực ra chiếc tàu cũng
chưa đến nỗi bị phá hỏng nghiêm trọng. Mặt khác chúng tôi cũng đã quen
dần với hoàn cảnh gian nan này. Tuy nhiên chúng tôi cũng đã lo xa, cứ
mang sẵn dây phao vào mình. Tôi khuyên vợ tôi nên thay bộ quần áo
đương mặc, khá lôi thôi trong hoàn cảnh hiện tại, bằng một bộ đồ thủy thủ
để dễ bề cử động, xoay xở hơn. Vợ tôi đồng ý, mặc dầu chẳng thích cải
trang chút nào. chúng tôi ăn uống một chút để lấy sức. Sau khi xem lại cẩn
thận, chắc chắn không còn có tai nạn nào ghê gớm có thể đe dọa, ai nấy đều
nằm lăn vào giường đánh một giấc say sưa, chuẩn bị sức lực cho những
công việc ngày mai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.