LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 165

theo con đường lên núi và mất hút. Chúng tôi đoán có lẽ nó cảm thấy gần
đây có một đàn khỉ nào đó hoặc nhờ vào bản năng tham ăn, nó đã đánh hơi
món gì đây! Chúng tôi để mặc nó muốn đi đâu thì đi. Thế rồi lũ chó và con
chó rừng nhỏ của Ruýt-ly cũng chạy theo nó.

Chúng tôi thấy đã quá mệt nhọc vì ánh nắng gay gắt nên cũng chẳng

buồn chạy theo mấy con vật nữa. Khát nước quá, tôi lấy trong túi dết ra
mấy đẵn mía chia cho lũ trẻ nhai. Món giải khát đó càng kích thích dạ dày,
chúng tôi bèn cùng ăn mấy miếng thịt lợn đất quay, thấy ngon lắm.

Phre-đê-rích vốn tinh mắt, luôn luôn có thể nhìn rõ những điểm ở rất

xa, bỗng vùng dậy có vẻ kinh sợ

- Cái gì kia nhỉ? – Nó bảo chúng tôi- Hình như có hai kỵ sĩ đương phi

nước đại về phía chúng ta! Và đây nữa, lại là người thứ ba cũng đang theo
họ, cùng tiến thành hàng ngang. Chắc hẳn là những người Ả-rập ở sa mạc.

- Ô, em lại thấy khác – Ruýt-ly nói tiếp – Em thấy rõ đó là những đàn

súc vật đương gặm cỏ, rồi như là có những chiếc xe chở đầy cỏ khô đi từ
phía dòng nước lại, hoặc đi trở về đó. Đến đây thì em không còn phân biệt
được là cái gì nữa.

Tôi bèn lấy kính viễn vọng ra và sau khi đã nhìn kỹ, tôi bảo Ruýt-ly:

- Này những người Ả-rập ở sa mạc, những đàn súc vật đương chạy,

những chiếc xe đi lang thang của con, con có muốn biết đó là cái gì không?

- Lũ hươu cao cổ, chắc thế.

- Không phải! Mặc dầu con tìm danh từ cũng giỏi! Đấy là những con

đà điểu! Quả là một cuộc săn bắt tuyệt thú mà không ngờ chúng ta lại gặp
được! Bố rất tán thành là ta quyết không làm thinh để cho những cư dân
khoẻ đẹp này của sa mạc đi qua mà không đón tiếp và không mời cho được
ít nhất là một vị cùng về...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.